Nghĩ đến chuyện lấy vợ là Trần ngán ngẩm, lúc nào anh cũng giữ mãi một suy nghĩ, trên đời này chẳng còn con gái ngoan. Bởi anh đã tiếp xúc nhiều, gặp gỡ nhiều kiểu con gái ăn chơi, đua đòi, thì tham giàu bỏ ngãi. Với anh, vốn sống ấy là quá nhiều, chỉ từng ấy cô gái nhưng anh cũng chụp mũ cả một thế hệ, cho rằng, chẳng còn con gái tử tế, ngoan ngoãn.
Cũng vì suy nghĩ thiển cận ấy mà đến gần 40 tuổi anh mới chịu lấy vợ. Cô vợ anh chọn cũng là một trong số những người quen cũ. Cô này đã thích anh từ lâu, thích bản tính ga lăng, cởi mở của anh nhưng khổ nỗi, cái anh được thích nhất vẫn là túi tiền. Vì thế, khi lấy vợ về, anh luôn cảnh giác mọi thứ, từ việc tiền bạc, kinh doanh đến việc sổ đỏ đất đai. Chỉ sợ sảnh ra một chút là mất tiền, mất của nên ngay cả vợ của mình, Trần cũng hết sức cảnh giác.
Cô vợ đầu tiên đối với Trần mà nói, lấy cho xong chuyện, không có tình yêu cũng chẳng có chút thương xót nào. Vì gia đình giục quá nên anh nhắm mắt đưa chân. Tất nhiên, người đó chẳng còn trong trắng. Dù mình đã chơi bời rất nhiều, nhưng lấy một cô vợ không còn trong trắng thật là một điều anh thấy khó chịu trong lòng, thấy bản thân mình bị thiệt thòi. Cộng thêm việc không yêu, nên anh đối xử với vợ giống như người dưng. Tình cảnh gia đình ngày càng đi vào ngõ cụt. Cuộc hôn nhân đầu tan vỡ cũng chỉ vì cả hai không hợp nhau. Sống với chồng mà như địa ngục, vợ Trần cũng đành khăn gói ra đi, không dám đòi hỏi thứ gì. Cuộc sống mệt mỏi càng thêm mệt mỏi. Rồi Trần cũng lấy vợ hai vì gia đình không thể không có con nối dõi. Cuộc sống chẳng mấy hạnh phúc vì người vợ thứ hai cũng chẳng còn trong trắng giống như anh mong đợi. Nhưng chả lẽ lại chia tay thì cũng không còn mặt mũi nào ăn nói với người khác. Thế là thôi đành nín nhịn, anh lại lao vào chơi bời như trước kia. Chỉ nhìn vào cuộc đời của mình mà Trần đã cho rằng, không còn con gái ngoan ngoãn hiền lành, lương thiện. Thật lòng, cái khoảng đời mà Trần tiếp xúc còn quá hẹp để anh quy kết như vậy. Một người có nhiều tiền như anh rất dễ bị lợi dụng, nhưng anh lại không chịu nhìn vào thực tế, những chốn anh đến, anh chơi liệu có đủ thời gian để tìm ra những cô gái tốt? Người xấu cũng nhiều và người tốt cũng không hiếm. Con gái tốt còn rất nhiều nhưng anh lại không chịu tìm kiếm, không chịu nhìn nhận, chỉ cho rằng họ lợi dụng đồng tiền của mình mà tiến thân thì làm sao có được một sự chân thành. Phải nói một điều rằng, thời nay người ta sống buông thả hơn, dễ dãi hơn nhưng cũng không vì thế mà quy chụp tất cả, không vì thế mà cho rằng, trong chính cái xã hội xô bồ ấy, không tồn tại những con người “gần mực mà không đen”. Có lẽ, vì coi thường sự chân thành, coi trọng vật chất hay ăn chơi quá trớn mà giờ đây, Trần phải gánh chịu những bi kịch này.