Em có biết không? Ngay lúc này đây anh muốn nghe một bản nhạc buồn, một bản nhạc nào đó để anh lấp đi khoảng trống mỗi khi anh tạm dừng lại. Cuộc sống của anh một năm qua không còn khoảng trống, không còn những giọt nước mắt, và cũng gần như không còn cảm xúc …
Em có bao giờ nhìn thấy một tán cây khẽ lay khi gió vội vàng thổi qua không? Có thể em sẽ thấy nó chuyển động, reo vui cùng với gió, nhưng thực tế nó vẫn là một tán cây không hề có cảm xúc. Anh thấy mình thật giống tán cây đó: reo vui một cách giả tạo, hùa theo cuộc sống này trong khi trái tim đã chết lặng từ lâu!
Thời gian sẽ chữa lành các vết thương! Anh cũng hy vọng vào điều đó, nhưng suốt một năm qua, “vết thương” đó dường như vẫn còn rỉ máu đau đớn mỗi khi một kỉ niệm nào đó ùa về, mỗi khi anh dừng lại, dù chỉ 1 giây thôi.
Anh tập làm quen với những ảo giác: đi trên đường chỉ thoáng bóng dáng một ai đó gần giống em là anh giật mình, mồ hôi lại đẫm trên trán.
Anh tập làm quen với những giấc mơ đêm, em trở về giữa một khoảng không vô hạn, dù anh có cố với đến nhưng vẫn chưa bao giờ nắm được tay em…
Anh tập làm quen với công việc, bù đầu từ sáng đến tối mịt, chỉ để ngăn không cho một phút giây nào em trở về trong tâm trí.
....
“Vợ dấu yêu” ơi…!
Vậy là đã một năm rồi, một năm ròng rã, một năm sau ngày em rời xa anh... Có thể khi em ra đi, em cũng đau đớn vô cùng vì anh biết em cũng từng yêu anh rất nhiều, nhưng biết làm sao được, duyên mình chỉ ngắn ngủi vậy thôi!
Đã có thời gian anh ngông cuồng tìm cách để lại có em một lần nữa, nhưng anh dã dừng lại, em và anh đã có quá nhiều sai lầm, anh không muốn mình tiếp tục với những nỗi đau nữa, tất cả đã chấm dứt rồi, hết thật rồi.
Anh cần học thêm cách buông tay, buông tay vì chúng mình chẳng thể là của nhau, buông tay để bản thân mình được nhẹ nhõm và cũng để em yên tâm sang ngang mà không còn phải vướng bận đến anh, kẻ khờ dại vì yêu em!