Mọi người bảo trông tôi lúc nào cũng thiếu sức sống và nhìn đời quá đỗi bi quan. Mỗi lúc như vậy tôi chỉ biết cười buồn mà không thể giải thích gì hơn. Mấy ai ở trong hoàn cảnh này để hiểu được cho tôi.
Tôi bước vào đời không chút vốn liếng, là gái quê không giàu có, không nhan sắc, học hành cũng chẳng bằng ai. Trong khi đó, con gái bây giờ ai cũng xinh, hoặc giả họ không xinh thì cũng thuộc lớp người có tiền của để chưng diện.
Tôi luôn mặc cảm về vẻ bề ngoài của mình, vóc người nhỏ thấp, gương mặt ken dày những mụn, áo quần trên người lúc nào cũng phải là hàng xấu, hàng rẻ tiền hay second hand. Chính vì thế mà ngay từ thuở đi học đã không có anh chàng nào để mắt đến cô gái xấu xí là tôi đây. Lũ con trai gọi tôi là “Chung Vô Diệm”, gán ghép tôi với thằng Khùng Nương mắc bệnh đao trong xã. Những đứa tử tế hơn thì cười nhạo sau lưng. Nhưng tôi biết hết và giả vờ cứng rắn phớt lờ tất cả những lời châm chọc đó. Có ai biết được hằng đêm tôi khóc thầm vì tủi thân. Là con gái, có ai không ao ước mình là một thiếu nữ xinh xắn?
Cho đến khi tốt nghiệp trung cấp và đi làm, vẫn không có một ai có cảm tình hoặc thậm chí chỉ là buông lời chòng ghẹo tôi. Tôi khao khát được yêu. Và tôi cũng yêu. Dẫu cho đó là những tình cảm câm lặng, chỉ dám đứng từ phía sau để ngắm nhìn một ai đó cũng khiến tôi đôi phần thỏa mãn. Đã từ lâu tôi quên mất mình cũng có quyền yêu một ai đó như bao người khác. Bởi nỗi mặc cảm và lòng tự trọng trong tôi quá lớn. Tôi không đủ cam đảm để tự tin thể hiện rằng tôi thích anh ta. Vì tôi biết mọi người sẽ lại nhạo báng, còn anh ta sẽ tỏ thái độ khinh bỉ và tránh xa tôi như chạy trốn một căn bệnh. Các bạn đừng nghĩ tôi bi quan và hay tưởng tượng. Vì chuyện đó đã từng xảy đến với tôi và cũng chính nỗi nhục nhã mang lại cho tôi quá lớn đến nỗi phải thề độc dặn lòng rằng không bao giờ dại dột thổ lộ tình cảm với bất kì ai.
Vậy mà rốt cuộc lại có người tỏ tình với tôi. Anh làm vệ sĩ ngay tại văn phòng tôi làm việc. Đó là một chàng trai gần 30, đậm người, cũng là dân tứ xứ như tôi. Tôi hoài nghi sao anh lại để mắt đến mình nhưng rồi lại tự huyễn hoặc bản thân, cho rằng do hoàn cảnh sống của chúng tôi tương tự nhau nên dễ đồng cảm. Tôi không biết thứ tình cảm đó có thể gọi là tình yêu hay không nhưng tôi đã chờ đợi, đã khao khát những cảm xúc trai gái quá lâu nên vội vàng vồ vập lấy nó với tất cả sự mù quáng ngu ngốc. Sau đôi lần cà phê riêng tư, sau vài câu lả lơi mật ngọt, anh mời tôi đến phòng trọ anh chơi. Tôi hí hửng và thấy mình quan trọng như thể lần đầu được ra mắt nhà chồng. Tôi vui vẻ đi chợ, dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn cho anh. Anh ở cùng một người bạn đồng hương. Cả ba chúng tôi đều là dân quê nên nói chuyện rất hợp. Bữa cơm diễn ra trong không khí vui vẻ, ngập tiếng trêu chọc cười đùa. Tôi cũng rạng rỡ vì cuối cùng cũng đã có được tình yêu. Anh quan tâm đến tôi từng chút một, những cử chỉ nho nhỏ mà có lẽ đối với người khác là hết sức bình thường nhưng trong mắt tôi, do đã thiếu thốn tình cảm quá lâu, tôi tin rằng đó là những hành động lãng mạn, ấm áp nhất trần đời.
Trời chập tối thì anh bạn lấy cớ đi gặp gỡ bạn bè nhường phòng lại cho chúng tôi. Chỉ còn lại anh và tôi khiến tôi hơi chột dạ nhưng tình yêu, sự tin tưởng, sự xuẩn ngốc dại dột của một đứa con gái lần đầu được yêu đã khiến tôi trở nên hư hỏng, buông thả bản thân. Chúng tôi âu yếm nhau trên giường. Tôi nũng nịu vờ hỏi tại sao anh yêu tôi trong khi tôi quả là một cô gái xấu tha hương cầu thực, không có việc vàng ổn định. Anh mơn trớn nói lời yêu tha thiết và vòi vĩnh tôi phải đáp trả lại tình yêu chân thành đó. Sau một thoáng đắn đo. Tôi quyết định dâng hiến cho anh.
Những ngày tháng sau đó tôi mới thực sự là người hạnh phúc nhất. Không giống những gì tôi đã lo ngại và tưởng tượng, mặc dù chuyện cấm kỵ đó đã xảy ra nhưng thái độ, tình cảm của anh dành cho tôi không có gì thay đổi. Vẫn sự ấm áp, chân tình, vẫn ánh mắt rạng rỡ và những cử chỉ thân mật quen thuộc. Tôi thực sự được thỏa mãn khi trở thành người đàn bà của anh. Tôi đến nhà anh thường xuyên hơn và ngủ lại đó qua đêm. Mỗi lúc như vậy người bạn đồng hương của anh luôn cố tính tránh mặt ngủ ở ngoài nhường phòng cho chúng tôi. Tôi thầm cảm ơn sự tử tế đó và đền đáp bằng cách thỉnh thoảng mua cho anh ấy một số vật dụng hằng ngày.
Mọi chuyện sẽ rất suôn sẻ nếu tôi không phát hiện ra một chuyện bất thường. Ngoài lần quan hệ đầu tiên thì những lần tiếp sau đó đối với tôi rất mờ nhạt. Tôi không thể nhớ rõ mình đã làm những gì, cảm giác hưng phấn ra sao. Chỉ biết rằng mỗi sáng thức dậy ở nhà anh, tôi đều thấy đầu óc mệt mỏi và đau rát vùng kín, đôi lúc lại thấy cả vết răng thâm tím trên người. Tuy vậy, nỗi mơ hồ đó lướt qua rất nhanh trong đầu bởi tôi tự trấn an có lẽ đôi lúc anh hơi thô bạo khi làm tình. Và hơn hết là, tôi đã xác định tâm lý để 100% tâm huyết trở thành người phụ nữ của anh.
Thật sự thì tôi cũng rất muốn mở miệng nói rằng anh hãy nhẹ tay hơn với em nhưng tôi rất sợ anh giận. Tôi sợ anh bỏ tôi. Tôi sợ phải quay lại là cô gái xấu xí đầy mặc cảm với những ngày tháng tủi hổ khi không có người yêu. Tuy vậy, đã có lần không nén được tò mò tôi đã hỏi anh về chuyện đó. Nhưng ngay lập tức anh khiến tôi thở phào yên tâm khi nói rằng lần nào tôi cũng ngủ mê mệt sau khi quan hệ và anh cũng xin lỗi về những vết bầm trên người tôi. Tôi thấy càng yêu anh hơn. Cho đến lúc đó, tôi như chết chìm trên mật ngọt do anh tạo ra mà không hề hay biết rằng anh ta chỉ lợi dụng sự khờ dại của tôi để thỏa mãn thân xác mà thôi. Thật cay đắng thay cho tôi!
Một đêm nọ, tôi lơ mơ tỉnh giấc trong cơn ngủ chập chờn. Tôi thấy người như tê liệt, muốn nhấc tay cũng không thể nhấc nổi, đầu óc thì choáng váng. Tôi bỗng nhớ ra đêm nay mình ở lại nhà anh. Tôi khẽ mỉm cười cho dù đã cảm nhận được cái ran rát bên dưới. Tôi hé mắt ngắm nhìn tấm lưng trần của anh. Tôi thầm cảm ơn ông trời đã thương xót tôi, đã mang tình yêu của anh để cứu vớt cuộc đời tôi. Nếu không có anh, chắc hẳn tôi vẫn chìm đắm trong tuyệt vọng vì cô đơn. Từ ngày yêu anh, tôi đã tự tin lên rất nhiều. Tôi đã không còn than khóc vì sự xấu xí và ngu dốt của mình nữa mà chỉ biết an phận yêu anh.
Cánh tay trái ê ẩm khiến tôi phải trở mình. Tôi xoay người thật khẽ để anh không tỉnh giấc. Nhưng tôi bàng hoàng nhận ra rằng trước mắt tôi cũng là một tấm lưng trần khác. Cái lạnh buốt chạy dọc xương sống tôi. Tôi dụi mắt, và không thể lầm lẫn được, tôi không mơ, bên kia là anh còn bên này là ai? Tôi điếng người khi nhận ra rằng mình đang nằm giữa hai người đàn ông. Tôi nhanh chóng tỉnh giấc và cố mường tượng ra mọi chuyện. Người tôi như đông cứng lại vì sợ hãi. Tôi không thể hiểu được tại sao mình lại lõa thể nằm giữa hai người đàn ông chứ không phải chỉ là một, chỉ là người yêu của tôi. Tôi hét lên thất thanh trong cái giật mình thảng thốt của hai thằng đàn ông khốn nạn.
Tôi đau đớn nhục nhã khi biết rằng thì ra bấy lâu nay tôi đã làm nô lệ tình dục cho cả hai kẻ đê hèn đó. Không có ai yêu tôi, cũng không có tình bạn nào giữa chúng tôi, có chăng chỉ là thủ đoạn đốn mạt lợi dụng thân xác tôi để thỏa mãn thú tính. Mỗi lần tôi đến qua đêm với anh đều bị anh lén lút bỏ thuốc ngủ để khi tôi hoàn toàn say giấc, anh và người bạn đồng hương với dáng vẻ tử tế giả tạo đó dễ dàng lần lượt cưỡng bức tôi.
Tôi hận bọn họ một thì hận bản thân mình gấp trăm lần. Tôi đã quá mù quáng khi tin tưởng tình yêu đầu đời của mình. Tôi cay đắng nhận ra rằng ông trời luôn bất công với tôi, những tưởng đã có được hạnh phúc nhưng hóa ra đó chỉ là nỗi bất hạnh được gói trong vỏ bọc ngọt ngào. Tôi hận cả ba mẹ mình, đã không sinh ra tôi-một cô gái xinh xắn hơn, giỏi giang hơn để nó phải chịu đau khổ tủi nhục cho đến bây giờ.
Hai kẻ cầm thú đó vẫn dương dương tự đắc khi đối mặt với tôi. Thậm chí, người yêu tôi-người mà tôi hằng thương yêu hết lòng còn nhục mạ và dọa dẫm tung ảnh khỏa thân của tôi lên mạng nếu tôi không tiếp tục ngoan ngoãn làm đồ chơi cho chúng.
Tôi bây giờ không còn gì đã mất. Lòng tự trọng quý giá mà tôi luôn gìn giữ cũng đã mất. Tôi có thể tiếp tục sống không khi đời mình quá bất hạnh. Tôi đã xin nghỉ việc. Tôi phải chạy trốn khỏi anh ta, chạy trốn tấn bi kịch này và đôi khi, tôi sẽ chạy trốn cả cuộc đời này…