Đôi lúc em đã từng hỏi lòng rằng em và anh có từng tồn tại thứ gọi là tình yêu không nữa.
Hai đứa mình đã có với nhau bao nhiêu kỉ niệm? Nhớ lắm khuôn mặt lạnh băng nghiêm nghị của một anh thầy giáo trẻ, nhớ lắm ly cà phê mà anh vẫn thường đùa đó là ly cà phê rất đặc biệt trong đời mà anh được uống. Rồi góc cà phê quen ngày ấy em đã đợi anh, lần đầu tiên em đợi cái gì đó thân quen mà cũng là định mệnh. Chờ đợi đôi khi rất hạnh phúc phải không anh? Nhưng mình vừa gặp nhau mà lại chia tay chóng vánh quá. Em đã nghĩ rất nhiều khi một mình ngồi nơi đó. Một cảm giác yên ổn mà đã rất lâu em trói buộc lòng mình. Chính em chứ không phải ai khác đã tự đóng cánh cửa tương lai của mình mà khép vào bóng tối. Em vẫn tưởng rằng mình đã thật sự hạnh phúc bên ai đó. Nhưng cảm giác đau của mối tình đầu đã làm em mất phương hướng, không tìm ra cho mình một lối thoát. Em đã nắm lấy anh như một chiếc phao cứu sinh.
Phú Quốc ngày em bước chân đi, cuộc điện thoại của anh đã giữ lòng em ở lại. Một điều gì đó vô hình đã bắt em phải hứa sẽ quay về bên anh. Trước đó em đã mong sao được đi càng xa càng tốt, chạy trốn tất cả những kỉ niệm về một con người. Những kỉ niệm thật đẹp mà cũng thật đau lòng. Vết thương nơi tim em dù có lành đi chăng nữa cũng ít nhiều tồn tại hình ảnh của một con người đã bước qua cuộc đời em nhẹ nhàng như chuông gió. Mà khi gió lên lại âm vang một thứ âm thanh nhẹ nhàng nhưng khứa sâu vào tim nghe buốt nhói. Một con người đã bắt em phải khóc, phải đánh đổi, phải chạy trốn đến cùng đường. Và em hận....Không biết đó có phải là lí do em chà đạp lên tình cảm của anh, phản bội lời hứa...
Anh à! Anh có ghen không với những kỉ niệm thân thương của riêng em. Anh có ghen không khi luôn luôn tồn tại trong em bóng dáng con người đó. Ngày em đi trời cũng mưa buồn phảng phất. Giữ em lại làm gì để lòng em càng nhói đau khi nghĩ đến anh. Mưa hay nước mắt của em khóc cho người ở lại, hay tiếc nuối cho khoảng thời gian quá ngắn bên anh.
Ngồi trên xe đi ngang qua cổng trường cấp ba thân thuộc. Bao nhiêu kỉ niệm, bao nhiêu giọt nước mắt,bao nhiêu hối hả như ngừng lại. Ngừng lại để rồi chìm vào quên lãng. Tà ào dài trắng tinh khôi đành xếp lại, xếp lại những giận hờn vu vơ tuổi học trò để em tập làm người lớn. Phải lớn để bắt đầu cho mình một giấc mơ thật sự trưởng thành phài không anh? Em đi xa, bỏ lại anh với những lời hứa ngu ngơ với điểm tựa niềm tin khi em chùng bước trước khó khăn trên giảng đường đại học.
Bon chen, nghi kị em đánh mất tất cả. Em phụ anh, em làm tổn thương lòng tự trọng của anh.
2 năm rồi anh à! Em không gặp lại anh cũng không hề nhắn cho anh một tin nhắn nào. Em sợ ngày ấy chợt về em lại khóc. Em thay đổi nhiều từ ngày xa Phú Quốc, xa anh và chạy trốn mối tình đầu trẻ con ngu ngốc. Em quen nhiều người, đi qua nhiều cuộc tình và xem đó như một trò chơi. Nhưng hôm nay em cảm thấy mình bị bỏ rơi giữa yêu thương giả tạo. Em thèm một vòng tay ấm, thèm được nũng nịu.... Em chợt nhớ đến anh và hối hận....
Anh à! Có khi nào trên đường đời tấp nập ta vô tình đi lước qua nhau. Cô bé anh yêu ngày xưa đã phải trả giá cho những trò đùa của nó. Còn anh chắc đang hạnh phúc vì được sống thật với tình cảm của mình. Ngày mình chia tay anh đã từng nói: "Em cứ đi một vòng thật lớn, cứ thử yêu, cứ bay nhảy... rồi khi mệt mỏi hãy về lại bên anh. Anh đợi em". Làm sao em có thể quay đầu lại khi đi quá xa anh, và nhiều khi em tự hỏi: "Trong em đã bao giờ thực sự tồn tại tình yêu dành cho anh?". Nhưng có một điều em dám khẳng định, anh đã từng là "chiếc phao" ý nghĩa của cuộc đời em. Chiếc phao của em hãy sống thật tốt anh nhé. Sau bao nhiêu lần ngộp nước em đã biết bơi, biết vùng vẫy giữa bon chen của cuộc đời.
Em sẽ đi tìm lại ngày hôm qua, tìm lại người em yêu chỉ để nói với người ta rằng nếu thời gian quay lại em sẽ vẫn yêu và để cho mình tổn thương như thế, phải té đau người ta mới trưởng thành đúng không anh!