Gửi Bạn trẻ cuộc sống!
Tôi là chàng sinh viên của một trường đại học ở Hà Nội. Dù đang có một mối tình đầy đau khổ và nước mắt nhưng tôi vẫn không thể nào giải thoát cho mình khỏi chuyện tình oan trái này.
Tôi và Hạnh yêu nhau, nói đúng hơn là tôi yêu Hạnh, còn em có yêu tôi hay không thì cho đến giờ phút này, tôi vẫn không thể nào biết được. Tình yêu của chúng tôi bắt đầu rất nhanh, từ khi cả hai mới bước vào năm thứ nhất đại học. Đấy là những lần em nghỉ học không có lý do nên thi thoảng tôi có nhắn tin, gọi điện hỏi vì sao em không đi học. Và có lẽ cũng vì ít bạn bè nên khi nhận được sự quan tâm của tôi, em đã bắt đầu dành tình cảm đặc biệt cho tôi.
Trước khi yêu nhau, tôi được nghe khá nhiều lời đồn xấu về em từ những cậu bạn học cũ, “Hạnh là một người rất lăng nhăng”; “Cô ấy là cave”… Nhưng vì yêu em quá nên tôi đã bỏ ngoài tai những điều bạn bè nói và nghĩ rằng, điều quan trọng nhất bây giờ là chỉ cần tôi và em yêu nhau thật lòng. Hơn nữa, em được sống trong một gia đình gia giáo, bố là bác sỹ, mẹ là giáo viên, cũng được anh trai giỏi giang quan tâm, chăm sóc nên chắc chắn em không phải loại người hư hỏng như thế.
Cứ như vậy, tôi và em yêu nhau, rồi về sống thử với nhau cho tới bây giờ cũng đã được 6 tháng. Trong thời gian chung sống bên nhau, tôi đã làm hết bổn phận của người đàn ông trong gia đình và chăm sóc cho em rất chu đáo. Nhưng cũng có thể vì tôi quan tâm em quá mức nên cũng không ít lần em đã làm cho tôi phải khóc và suy nghĩ rất nhiều.
Nói ra thì tôi rất xấu hổ nhưng đó là sự thật. Từ trước tới giờ, các đôi nam nữ sống thử với nhau thì hầu hết là con gái nấu ăn, giặt giũ… nhưng khi chúng tôi chung sống với nhau thì từ việc lớn đến việc nhỏ, từ việc đóng tiền nhà, tiền nước, tiền điện, cho đến việc nấu cơm, rửa bát, giặt giũ đều một mình tôi làm hết.
Khi yêu nhau, cả hai đứa đều thỏa thuận rằng, dù có chung sống với nhau nhưng mỗi người đều có một bầu trời riêng nên không được ai hỏi về quá khứ của ai. Chính vì thế nên tôi cũng không bao giờ hỏi về quá khứ của em hay để ý xem tin nhắn, điện thoại của em với những người khác…
Thế nhưng ở đời có mấy ai biết được chữ ngờ đâu? Mấy hôm về quê lên, tình cờ tôi thấy trong máy điện thoại của em có tin nhắn của tôi và cả ai đó xen kẽ lẫn nhau. Em lưu tên người đó là A. Ka nên ban đầu, tôi cứ nghĩ đấy là tin nhắn của anh trai hay anh họ em. Nhưng tò mò thế nào, tôi đọc gần hết tin nhắn giữa em và người đó thì tôi mới biết được rằng, hai người họ liên tục nhắn tin cho nhau từ 8 – 11h sáng với những lời lẽ rất ngọt ngào. Nếu như anh trai hoặc anh họ của em nhắn tin thì họ sẽ không có nhiều thời gian để nhắn cho em nhiều như vậy và bằng những lời lẽ hết sức gần gũi, ngọt ngào như thế.
Rồi mấy hôm sau, khi chúng tôi đi thi thì có một chàng trai tới trường tìm em. Em cũng đứng lại nói chuyện với cậu ấy một lúc rồi bước vào phòng thi. Trưa hôm đó, em nhắn tin cho tôi bảo “Em đi có việc” khiến tôi cảm giác rất bất an... Và khi về đến nhà, tôi có hỏi dò được từ một người bạn thân của em thì biết được rằng, cậu ta là bạn trai cũ của em. Hôm nay cậu ấy đến gặp em để xin em tha thứ và quay lại với anh ta.
Khi về đến nhà, em mua một ít cá chỉ vàng và nũng nịu tôi, “Anh rán đi rồi hai đứa mình cùng ăn” nhưng do mải ôn bài nên tôi chưa đi ngay. Khi tôi định đi rán cá thì nhìn sang đã thấy em nhắn tin với cậu kia. Lúc đó tôi đã khóc và mắng cho em một trận khiến em cũng khóc theo. Và tôi nói với em rằng, “Nếu em yêu anh thật lòng thì anh cho em một tháng để chấm dứt các mối quan hệ kiểu đó” và em cũng đã đồng ý.
Kể từ đấy, em thay sim điện thoại và cũng ít nhắn tin trước mặt tôi hơn. Tưởng chừng mọi chuyện như thế là êm xuôi… nhưng tôi nào đâu ngờ được, vết thương này chưa lành thì em đã gây ra cho tôi vết thương mới sâu hơn...
Một hôm, em đang chat dở thì quên thoát nick yahoo để về quê. Khi đó, tôi đã tò mò vào lịch sử chat của em để xem em còn giấu diếm tôi chuyện gì nữa không? Và khi đọc những đoạn chát của em, trái tim tôi như ngừng đập, một cảm giác nhói đau dấy lên trong lồng ngực… Tôi sững sờ khi đọc từng câu, từng chữ của em với một người đàn ông nào đó trao đổi, mặc cả về giá cả mua bám dâm. Ngay lập tức, tôi gọi điện cho em và nói rõ chuyện tôi đã đọc được tất cả những cuộc chat với em và những gã đàn ông khác thì em thanh minh rất nhiều và nói “Chúng mình chia tay thôi”.
Thế nhưng vì quá yêu em và nghĩ tới hoàn cảnh gia đình em nên tôi lại thấy thương cảm và bỏ qua cho em những lỗi lầm đó. Em giải thích với tôi rằng, “Vì em hay nghỉ học quá nên em bị nợ môn rất nhiều. Muốn thi lại, học lại qua thì cần có tiền đi thầy… và số tiền đó em không thể xin bố mẹ hay xin anh được. Hơn nữa, bố mẹ em liên tục cãi nhau nên em cũng cảm thấy rất buồn và chán nản, em không muốn làm gì nữa…”. Tôi tính sơ sơ thì tiền học lại và tiền đi thầy của em cũng lên tới gần 20 triệu, vì thế nên tôi đã chủ động nhắn tin nói với em rằng, “Tiền bạc quan trọng thật nhưng em đừng có như thế nữa. Anh sẽ bỏ qua tất cả và chúng ta làm lại từ đầu em nhé!”.
Hôm đó, em cũng đã nhắn tin cho tôi và nói rằng, “Từ khi yêu anh, em không lên giường với bất cứ người đàn ông nào hết. Em chỉ sợ sau này anh hối hận vì đã quyết định tha thứ cho em thôi”. Tôi cũng nói với em, “Anh chỉ hối hận khi em lừa dối anh lần nữa”… và chúng tôi vẫn yêu nhau như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng, chỉ mới ngày hôm kia thôi, lại một lần nữa em làm tôi buồn và phải thức suốt đêm vì không ngủ được. Hôm ấy, bên nhà cô em có đám cưới nên em phải theo chị họ sang nhà trai. Tối đó, em nhờ cô bạn thân của mình nhắn tin cho tôi, “Hôm nay H phải ở lại bên nhà trai vì bên đó không có ai dọn dẹp”. Đọc xong tin nhắn đó, tôi thấy cái lý do "ở lại nhà trai" là hết sức vô lý. Có ai đời nhà trai lại bắt nhà gái ở lại dọn dẹp rồi giữ lại qua đêm không? Bực mình quá, tôi gọi điện và bắt em về nhưng em lại kêu, “Em phải ở lại dọn dẹp giúp cô, mai em mới về được”. Dù giận dỗi nhưng tôi vẫn mang xe tới đón em về… và em cũng chịu theo tôi về với vẻ mặt hết sức khó chịu.
Ban đầu tôi cũng nói lời xin lỗi để làm lành với em… Nhưng một lúc sau em đi tắm, tôi cầm điện thoại của em lên xem và một lần nữa, tôi lại chết đứng như trời trồng khi đọc được những dòng tin nhắn mua bán dâm giữa em và một gã đàn ông nào đó. Tôi đã không thể nói được gì khi biết được sự thật đau lòng ấy...
Thực tình tôi rất yêu thương em… nhưng giờ đây tôi không biết mình phải làm sao nữa? Chỉ vì lười học, bỏ học nhiều, để rồi em phải nợ môn, học lại và cuối cùng, em lại phải tìm đến con đường bán dâm để kiếm tiền trả nợ môn học sao? Đã bao đêm rồi, tôi trằn trọc không thể nào ngủ được, một phần vì thấy thương em, một phần lại thấy ghê sợ cuộc sống của em. Tôi cũng đang nghĩ liệu mình có nên nói cho bố mẹ và anh trai của em biết chuyện này không? Thật lòng tôi rất thương em và muốn giúp em nhưng gia đình tôi cũng không khá giả gì, bố mẹ làm quần quật quanh năm suốt tháng mới đủ tiền cho anh em tôi ăn học, huống gì đến tiền cho em trả nợ môn?
Mới 19 tuổi nhưng cuộc đời của em cũng đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió của cuộc sống. Đó là những tháng ngày bồng bột của tuổi trẻ khi em yêu phải một chàng trai đểu cáng, để rồi hết lần này lượt khác em có bầu, hắn ta bắt em đi phá thai một mình và không chịu bất cứ trách nhiệm nào. Và đến bây giờ thì em cũng đã mất hết khả năng sinh con… nhưng vì yêu em nên tôi chấp nhận tất cả, miễn sao chúng tôi có được một cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ.
Tôi thật lòng yêu em và chỉ muốn em đừng sai lầm vào con đường nhơ bẩn ấy nữa. Tôi cũng đã mơ sau này sẽ được cùng em xây dựng một mái ấm gia đình, được chung sống bên em suốt cuộc đời này… nhưng càng nghĩ, tôi càng thấy tương về hạnh phúc mái ấm gia đình đó mờ mịt quá!
Các bạn ạ! Bây giờ tôi phải làm sao đây? Tôi nên làm thế nào để đưa người yêu của mình thoát khỏi con đường tội lỗi, xấu xa đó?