“Rất nhiều khán giả nhỏ hơn tôi vẫn gọi tôi là thằng Đàm Vĩnh Hưng nhưng không dám gọi thằng Quang Linh”
Chào Đàm Vĩnh Hưng, MV có nhiều địa danh, đây là kế hoạch riêng dành cho MV hay anh có ý tưởng từ trước, mỗi lần đi diễn đến đâu sẵn quay luôn để tiết kiệm?
Những lần đi diễn ở các tiểu bang, tôi thường được bạn bè hay bầu show chở tới những địa điểm đó, những địa điểm đẹp nhất ở thành phố đó để được chụp hình. Sau nhiều lần như vậy, tôi thấy mình nên quay ở những chỗ này. Sau khi lên ý tưởng đó xong, nửa tháng sau làm liền. Tôi quyết định chọn bài hát này, kết hợp ekip bên Mỹ, ekip Việt Nam, làm visa nhanh, kéo nhau qua Mỹ quay. Còn những bối cảnh ekip đã tìm kiếm trước, xem trước. Có những nơi tôi chưa từng thấy cũng có ekip bên đó chụp cho tôi thấy trước, địa danh nào có cái gì, hoa lá ra sao. Cảnh hoa vàng lúc đầu không như dự kiến. Trong MV lúc đầu đi đến vùng hoa anh đào nhưng qua trễ 1 tuần, hoa rụng gần hết, chúng tôi tính quay ra lại thấy có một cánh đồng hoa vàng, cả một cánh đồng hoa cải vàng ươm, đẹp hơn cả những gì tôi chuẩn bị là hoa đào, thế là bước vào quay luôn.
Chi phí như thế nào?
Mặc dù quay ở Mỹ nhưng không nhiều chi phí như lần quay Hello. Hello quá nhiều yếu tố, trang phục cầu kỳ, tập thể lớn và diễn viên nước ngoài nữa nên tốn kém nhiều hơn. MV này chỉ tầm hơn 1 tỷ thôi. Cũng may tôi có nhà ở Mỹ nên đỡ tốn tiền khách sạn rất nhiều. Nhà tôi có 5 phòng nên một số anh em khác ngủ sofa cũng tiện. Xe tôi cũng chuẩn bị sẵn để di chuyển, ngày hôm nay chuẩn bị quay ở đâu, dậy sớm ra sao tôi có kế hoạch hết sẵn tất cả mọi thứ.
Các phân cách quay không bị dính nhiều người vào background, thỉnh thoảng cũng có những phân đoạn hoàn toàn không có người. Với những nơi đẹp nhưng vắng người rất hiếm. Đó là do công tác về phía sản xuất hay do may mắn?
Do tôi may mắn. Tôi cảm giác như ông trời giao cho tôi cái điều khiển thời tiết, San Jose và San Francisco là hai thành phố luôn luôn u ám, có mây mưa liên tục nhưng khi tôi tới 3 ngày là nắng đủ cả 3 ngày luôn. 8 giờ tối chúng tôi đóng máy trời bắt đầu mưa. Ngày hôm sau tôi dời qua Nam Cali, chuẩn bị đi vào thành phố có tuyết. Ở Nam Cali có một vùng đất tuyết quanh năm, nó cách Nam Cali nóng 1 tiếng đồng hồ thôi nhưng tuyết luôn luôn phủ kín ở đó, chỗ đó tôi từng chụp hình rất nhiều. Đúng cảnh tôi cần hát, cần tuyết rơi nhiều nhất là tuyết rơi nhiều nhất luôn. Chỗ đó cũng là chỗ rất khó vào, mọi khi rất đông nhưng hôm đó rất vắng người, được đi vào trong mà không bị thu tiền nữa. Còn khi lên tới sa mạc, gần San Jose dự báo thời tiết mưa nhiều lắm nhưng lúc đến đó lại không mưa, nắng gió lên ầm ầm đúng ý tôi muốn. Tôi leo lên ngọn đồi đó hát, ở đó là Ghost Tower, có xe hơi đổ nát, có nghĩa trang giả, kinh dị như trong phim vậy, tôi phải lựa khu vực có ít người lui tới để quay. Background núi lại rất cao, không ai dám lên, gió rất mạnh, cảnh hát quay cận tôi phải có hai người đứng dưới giữ chân tôi lại. Có những vùng biển phải tôi phải tới nói người ta, họ rất vui vẻ sẵn sàng hỗ trợ, sẵn sàng né qua một bên cho tôi quay để thấy cầu San Francisco. Có những đoạn tôi cũng phải chặn xe lại hỏi, người ta cũng đồng ý cho tôi quay liền.
Khi thực hiện sản phẩm có khó khăn không?
Cách hát không phải là phong cách ngày thường của tôi, kiểu nghẹn ngào, khàn khàn. Nó phải kiểu gì đó rất “tưng tưng", hơi nhí nhố. Phải sửa tới sửa lui rất nhiều lần, hài trong cách hát nữa cơ. Khó khăn nữa chính là sử dụng hình ảnh của các bạn như Mỹ Tâm, tôi phải gọi Mỹ Tâm trước một tiếng: “Em ơi, anh muốn sử dụng hình ảnh trợ lý yêu dấu, mong là em không kiện anh nha". Em ấy nhắn tin lại liền: “OK, anh thoải mái.” Ngô Thanh Vân lại hỗ trợ tối đa: “Sao anh không nói em đưa đồ quay cho giống". Mỗi lần quay tôi đều gửi Vân coi, Vân cười và thích lắm.
Nói chung mọi thứ đều rất thuận lợi, khó khăn gần như không có. Quay ở nơi xa lạ, chính quyền lại đều hỗ trợ. Chiếc xe đỏ cũng là do người hâm mộ hỗ trợ cho tôi khi nghe nói tôi quay. Tóc tai hơi khó vì tôi phải đổi kiểu tóc rất nhiều, chưa có MV nào của tôi thay đổi như vậy, gần như liên tục. Mỗi lần đổi kiểu tóc đều đang quay ở ngoài hết, tôi phải vào nhà vệ sinh công cộng vì không thể thuê khách sạn trong 10 phút nghỉ ngơi, mà thuê phải đặt trước, đâu phải như Việt Nam nhào vô có liền. Vào nhà vệ sinh phải xả nước gội đầu, cắm điện làm tóc. Tôi là dân làm tóc nên rất tiện, sửa tới sửa lui là xong.
Trong MV có một chi tiết chắc chắn kể cả nhưng người ở Mỹ xem cũng rất ngạc nhiên chính là đoạn anh đứng dưới toà nhà Trump Tower của tổng thống Donald Trump. Anh làm thế nào để có thể đứng dưới toà nhà quay được?
Đúng là việc này rất khó. Khu vực đó hầu như xe không được dừng lại. Lúc nãy tôi có nói tôi có một người bạn như là một người thủ lĩnh của Las Vegas. Đi chỗ nào quay cứ nói trước với anh đó, anh ấy bật đèn xanh hết. Anh ấy giới thiệu có một nghệ sĩ Việt Nam nổi tiếng tới quay, nhiều người thích thú tới xem và chụp hình nữa. Đó là phải nhờ những sự quen biết từ rất nhiều những người bạn tại Mỹ.
MV này là do sự thích thú của anh để làm hay nằm trong kế hoạch âm nhạc của anh?
Thật sự đây là kế hoạch của tôi. Có những bài hát tôi định làm gì đó nhưng lại có những phát sinh giờ chót. Ban đầu dự kiến MV này quay khắp thế giới chứ không phải tại Mỹ và Việt Nam không. Ví dụ ở Pháp có tháp Eiffel, Ba Lan có gì, Anh có gì, nhìn nơi nào là biết địa điểm ở đó liền, không ngại chi phí để làm. Cuối cùng đạo diễn nói ở đâu cũng đúng ý tưởng vậy thôi, không nhất thiết phải mất nhiều thời gian quá như vậy mà trễ tiến độ.
Anh có chia sẻ anh dự định làm bộ phim, anh có thể nói chi tiết hơn không?
Đến giờ phút này tôi có hai kịch bản, một là cuộc đời của tôi, hai là do tôi nghĩ ra kịch bản 100%, sau đó sẽ phát triển lên thành đường dây scrip, kịch bản sẽ chi tiết hơn. Cả ekip đang bỏ phiếu cho hai phim, một rất là thị trường, còn một rất giải trí và tốn tiền. Tôi khẳng định luôn khi tôi làm gì cũng cân đo đong đếm rất kĩ và mọi người vẫn bỏ phiếu cho phim về cuộc đời của Đàm Vĩnh Hưng trước.
Anh làm phim để thoả mãn đam mê hay cạnh tranh tên tuổi vì gần đây chị Mỹ Tâm cũng ra một bộ phim và thắng lớn?
Nếu là cạnh tranh, tôi đã làm từ lâu lắm. Tôi không cạnh tranh với ai. Tôi tin không một ai sản xuất phim để cạnh tranh với một người nào khác hết. Đó chính là thoả mãn được mục đích, mong muốn, đam mê của họ thôi. Vấn đề tiếp theo của những đam mê, mong muốn đó chính là kinh tế hay bài toán nào đó khác. Nếu tôi nghĩ kinh doanh phim để kiếm tiền, tôi đã làm từ rất lâu, từ lúc tôi còn trẻ cơ. Tôi cảm thấy tôi diễn được, tôi rất tự tin. Đánh đấm hay bất cứ gì tôi cũng không bao giờ than vãn hay kể công, chịu khó chịu cực rất bình thường đối với tôi. Tôi muốn chứng minh cho mọi người thấy tôi làm được, không phải già hay trẻ. Thật ra tôi ngồi tính bài tính là diễn viên, chưa có ai trả 1 tỷ, 2 tỷ cả, mất cả mấy tháng trời, tôi đi kiếm 1 tuần là có. Không cần phải đợi quá lâu như vậy, một năm có 1, 2 phim. Ở Việt Nam này cái gì dễ ăn là Đàm Vĩnh Hưng này ăn trước rồi. Nói về nghệ thuật giải trí, sản xuất show nếu ngon ăn tôi đã làm rồi.
Dự án phim của anh cụ thể như thế nào? Tháng mấy anh bấm máy?
Mọi người nói tôi đừng nóng bức và vội vàng gì cả, phải cuối năm nay mới bấm máy và 2020 là năm đẹp nhất để trình chiếu. Trong phim cả cuộc đời tôi rất chi tiết và tôi cũng không hư cấu quá đáng, tôi thích dựa trên sự thật mặc dù những nhân vật trong đó còn sống rất nhiều, tôi cũng không ngại để có thể làm ra những gì thật nhất trong cuộc đời tôi đã từng đi qua. Mong muốn duy nhất của tôi khi làm phim là không phải cái gì đó to tát hay tôi là vĩ nhân. Tôi muốn có những người gặp khó khăn hay rơi vào đường cùng, không biết định hướng ra sao, họ có thể bắt đầu niềm tin đó. Nhiều khi xem cuốn phim hay nghe bài hát là thấy tâm hồn khác liền, có một sức sống khác. Những người từng trải mới có thể cảm nhận, nếu nói ra nghe sáo rỗng lắm. Có một phim thôi hay câu nói, lời hát làm ảnh hưởng liền, khiến người khác tốt hơn. Tôi muốn những bạn trẻ không có ý chí hay không biết dựa vào đâu có thể thấy tôi đi lên từ số 0, từ nơi mà người ta chê, không đón nhận tôi, tôi vẫn tự tin cho người ta thấy khả năng của tôi, trả lời cho người ta thấy vị trí và hiệu quả tôi làm được đến ngày hôm nay. Đó là điều tôi mong muốn khi làm phim về cuộc đời tôi. Tôi đang suy nghĩ tôi có nên cho người ta biết rõ không hay úp úp mở mở hay hơn, cho người ta tò mò về tôi vẫn hay hơn. Tính một hồi tôi so lại tất cả những ngôi sao trên thế giới, có những người biết nhiều quá cũng không hay, có những người show ra hết. Tôi tính hoài rôi tôi nghĩ 20 năm qua, những bài phỏng vấn, lời phát biểu, các sinh hoạt, sinh sống gần như khán giả đã hiểu con người tôi 80% rồi. Còn những bí mật trong cuộc đời tôi nữa thôi, có gì đâu phải sợ nên tôi sẽ tự nói tôi là người đầu tiên đối diện với tất cả mọi thứ mà khán giả vẫn thương và chấp nhận.
Sản phẩm âm nhạc của anh tính bằng tiền tỉ. Vậy anh kiếm lại bằng cách nào?
Khi tôi diễn hằng đêm, tôi biết khán giả mình muốn gì. Một MV không thể khẳng định đó là con đường ca hát hay một gu âm nhạc của tôi, không bắt khán giả phải nghe 100%. Với những khán giả từ xưa thì tôi biết, một bài hát có từ mấy chục năm nay, họ vẫn nghe và họ sẵn sàng đón nhận những cái mới. Khán giả của tôi rất kì lạ, họ đã thương yêu rồi, tôi làm cái gì họ vẫn thương và chịu. Kể cả những người lớn cũng đón nhận một cách dễ dàng. Tôi thấy tôi như cầu nối của khán giả trẻ với nhạc xưa và khán giả xưa với nhạc trẻ.
Không thể tưởng tượng được một khán giả lớn tuổi với mái tóc bạc mà đêm nào cũng “Say tình đi con ơi”, "Xin lỗi tình yêu" hay “Cô thích con phải gào thét cho cô”. Trọng khi vào trường cấp 2, cấp 3 các bạn lại yêu cầu tôi hát "Lâu đài tình ái". Về event tôi cũng sẽ chọn những bài hát phù hợp với sản phẩm hoặc đối tượng khách hàng. Lúc nào đi event tôi cũng đăng kí 2-3 dòng nhạc trong đó, họ cho ít tôi cũng xin thêm. Lúc nào tôi cũng muốn hát thêm, 2 bài nhạc trẻ, 2 bài nhạc người lớn, đồng đều hết. Cách của tôi là luôn phân bố đều. Những đêm diễn phòng trà tôi sẽ hát những bài xưa để phù hợp mọi người, bước vào bar, club thì chơi đồ đập tưng bừng các kiểu. Theo yêu cầu khán giả yêu cầu Hello thì tôi hát Hello, họ yêu cầu cái gì tôi chơi cái đó. Thường vào club lâu lâu tôi hay làm gãy thuốc một lần nhưng tôi biết rõ tâm lý của dân chơi, một là lên tới nóc, hai là xuống tận đáy. Đang đập ầm ầm tôi quất thẳng bolero, ai cũng chơi được luôn. Tôi rất am hiểu tâm lý của từng khán giả.
Nữ ca sĩ Minh Tuyết nói rằng, anh là một trong số hiếm nghệ sĩ ngồi trên ngai vàng lâu nhất. Khi anh ngồi lâu trên vị trí đó anh có mệt không?
Tôi không biết người khác thấy mệt hay không nhưng với tôi, đó là bình thường. Tôi tin 60% là số phận. Trong nghề này lạ lùng lắm, có định mệnh, có duyên cũng như visa mà tổ nghề cho mỗi người theo thời hạn nào. Khi tới ngày giờ hết thì làm cách gì cũng hết, nếu càng bơi càng rối, còn khi đã đến ngày giờ nổi rồi thì núp cỡ nào cũng lòi ra. Đó là tôi tin số phận đã sắp đặt cho tôi như vậy. Phần còn lại khi đã ngồi lên ghế đó là phải biết quan sát bên ngoài họ đang làm gì, những người đó làm gì mà hết nổi, hay những người khác làm gì mà nổi. Tôi phải biết quan sát, tính toán cho tôi. Ngay từ mười mấy năm trước, tôi thần tượng chị Nhã Phương Bảo Yến, rồi tôi đi coi ca nhạc tôi thắc mắc sao chị ấy không nhảy nữa, không đá tay chân các kiểu, không lăn lê nữa, sao hát nhạc bolero này kia. Tôi tự hỏi nếu một ngày tôi 50 tuổi, tôi còn nhảy vậy không, tôi còn mặc áo lưới hay làm các kiểu khùng điên vậy không, lúc đấy mọi người sẽ gọi mình là gì? Ông Hưng hay thằng Hưng? Cho đến giờ phút này, rất nhiều khán giả nhỏ hơn tôi vẫn gọi tôi là thằng Đàm Vĩnh Hưng vì tôi không đóng vai một ông già 50 tuổi đạo mạo. Còn Quang Linh không ai dám gọi thằng Quang Linh mà họ gọi là ông hoặc chú. Tôi cố tình nhí nhố như còn trẻ mà người ta quên mất tôi đã 49 tuổi. Tóm lại, tôi không mệt vì tôi rất mê ánh hào quang, rất mê được vỗ tay, mê được mọi người tán thưởng, mê được mọi người kêu gọi. Tôi đi đến đám đông mà người ta không nhận ra, tôi cũng khiến họ nhận ra, tôi làm bộ đi ngang chỗ này kia rồi gọi điện thoại cho họ thấy, thế là họ nhận ra và chụp hình cùng tôi. Tôi thích vậy.
“Tôi không bao giờ tự động đem đầu cho người ta chém”
So sánh một trường hợp rất thú vị là anh và chị Trang Trần đều có tính bộc trực. Chị Trang có nói chị không thể mê ánh hào quang được vì chị rất thẳng tính, nóng tính nên chị lui về làm công việc bình dân nhưng anh lại vừa muốn hào quang mà lại rất nóng tính. Điều đó rất đối lập, anh có thấy tính anh như vậy sẽ dễ ảnh hưởng đến hào quang của anh không?
Tôi biết canh sức của tôi tới đâu để nóng tính, canh lực của mình như thế nào để còn có thể buông một cái gì đó ra, đám đông của tôi còn phía sau lưng tôi và những người hỗ trợ tôi. Tôi biết sức mạnh của tôi có như thế nào để chơi. Ví dụ Diamond show sẽ không có một ai làm được cả, tôi phải ngồi tính trong đầu của tôi với màu sắc này ai sẽ làm được. Người làm được nhưng thị phần không có, người có thị phần lại không phải gu diêm dúa, lông lá, không có lấp lánh loè loẹt, người có đám đông thì không đủ tuổi. Khán giả của những đứa trẻ đang đương thời không hề nghe nhạc này. Nhạc này là của những người từng rất khổ cực ở những năm 80-90 bây giờ họ giàu có thành đạt rồi. Chỉ mình tôi có thể làm vậy và khách của tôi chính là khách đó tôi mới tuyên bố mạnh miệng như vậy. Khi tôi có gì tôi sẽ xét duyệt tôi trước xem tôi sai chỗ nào, lỗi chỗ nào. Tôi không bao giờ tự động đem đầu cho người ta chém.
Ai nấy đều thấy anh hay đưa đầu cho người ta chém nhiều, nhất là liên quan đến Facebook, đây cũng không phải là lần đầu tiên?
Tôi không giả nai được. Con người tôi là chọn cách sống của tôi thoải mái nhất để sau này tôi không còn nổi tiếng, tôi lui về dễ sống với mọi người. Tôi không bị hào quang hay ngôi sao nào áp lực tôi thành con người khác. Ở đâu có luật đưa ra nghệ sĩ phải dễ thương giả nai. Tôi không phải hạng người đó, tôi có cách của tôi, tôi xác định rõ ai thích sẽ là thích, không thích sẽ là không thích. Tôi không quan tâm cũng không cần người nay phải thương tôi đi, thích tôi đi. Nếu người có hiểu biết và có quan sát sẽ thấy được trình tự câu chuyện của tôi lúc nào cũng được giải trình rõ ràng. Tôi cũng không tự động khơi khơi cho người ta chửi tôi, tôi ghét nhất chuyện khi người ta chửi mà tôi không nói được gì nên tôi không bao giờ làm người ngu. Còn để mà giả bộ giả nai cười giỡn, ngoài kia một rổ ra ngoài đó mà lựa. Ở đây có Đàm Vĩnh Hưng vậy đó, ai thích thì thích. Tôi cũng khẳng định luôn là tôi cần chất lượng, không cần số lượng. Ngày từ đầu tôi mới đi hát đã vậy, có những người thích ca sĩ mặt baby face, tôi thì không, tôi là gấu, cá tính, thích thì tới, không thích thì mời qua, không chơi nữa. Tôi chỉ là một sản phẩm, một món hàng ở thị trường rất lớn, ai cầm lên thấy thích thì bỏ vào giỏ, không thì đặt xuống, vậy thôi. Tôi rất đơn giản và sòng phẳng, tôi rất dễ sống, tôi không có giả tạo được. Chuyện mà cả một đất nước Việt Nam không ai là không biết chửi bậy, đừng có đạo đức giả.
Nói đến anh, từ xưa đến nay không có câu chuyện nào yên ắng cả. Anh đánh giá lùm xùm thời gian gần đây so với lùm xùm trước giờ của anh ở mức như thế nào?
Điều duy nhất là tôi vẫn còn sức ảnh hưởng quá lớn, là một thỏi nam châm để hút tất cả các chuyện, kể cả truyền thông. Nhất là truyền thông, tôi nói thẳng luôn. Họ bu vào đọc hết tất cả bài viết về Đàm Vĩnh Hưng. Tôi đã cho người khảo sát rồi, chuyện rất nhỏ của tôi không liên quan gì hết mà lượt người xem nhiều một cách kì lạ luôn. Quảng cáo nhảy vào ngay lập tức không cần biết sản phẩm gì. Có tên Đàm Vĩnh Hưng là nhảy vào ngay, đó là một trong những mắt xích nối nhau khiến người ta chú ý tôi làm cái quái gì cũng sẽ bị chú ý, săm soi. Cơ hội cho nhiều phía, có những phía ganh ghét, ngứa miệng bữa giờ, quất vào chửi tôi liền. Bên kia thấy tôi đàng hoàng quá, không được, xách hàng hốt liền. Nói chung nhào nhào tất cả mọi thứ lên, dựng lên thành cả câu chuyện chứ ngoài kia giết người tới nơi còn chưa ăn thua nữa. Đánh đấm, đánh ghen, rạch mặt các kiểu lại không ai để ý quan tâm tới. Người nổi tiếng, nhất là tôi thì sẽ có câu chuyện, mọi người đoán tôi bày binh bố trận còn kinh hơn nữa. Chưa đâu, một cục nhỏ hồi bự ra vậy, có ai biết kích tôi còn hoành tráng hơn nữa, cái lỗ bự hơn nữa. Đó là miếng mồi rất ngon tên Đàm Vĩnh Hưng.
Anh biết anh là món mồi nhưng vẫn làm. Anh có thấy anh bị kích động nhiều không?
Đừng đánh giá tôi thấp vậy. Có những cái bẫy trong bẫy, tôi cũng biết lợi nhuận truyền thông và lợi nhuận đám đông dư luận để chơi. Tôi không phải cố tình mà phải biết nương theo con sóng để mà đưa thuyền tới bờ.
Mới đây anh có tuyên bố anh là vùng đất cấm và không ai dám đụng vào. Anh có nghĩ phát ngôn đó người ta nghĩ anh coi anh là ông trời không?
Đừng nghĩ một cách ngu xuẩn như vậy. Đó là về tâm lý học, nếu ai chưa học cũng nên mở ra coi vùng đất cấm đó là ai cũng có. Tôi có vùng đất riêng của tôi, tôi không đụng vào nhà mấy người, mấy người đừng đụng đến nhà tôi. Nhà bạn mà bị ai đó để thùng rác kế bên, bạn không cầm vứt sang nhà họ tôi cùi sứt móng. Đó là vùng đất cấm của tôi. Ai cũng có vùng đất cấm hết, đừng đưa lời chú này nọ tuyên bố rồi gài, khỏi gài, tôi là chúa sản xuất các loại bẫy đây rồi, khỏi cài. Tôi nói câu đó ở thời điểm đó, phải hiểu rằng là tôi nói với chính người đó, đừng đụng đến tôi vì tôi không liên quan và cũng chẳng đụng tới họ. Tôi chưa bao giờ đụng chạm tới ai cái gì cả, đừng đụng với tôi vậy thôi.
Những ngày vừa qua cảm giác như anh là người không biết sợ điều gì. Vậy trong thâm tâm anh sợ điều gì nhất?
Tôi giả bộ thôi chứ tôi sợ lắm. Thật ra con người đáng yêu nhất cũng là đáng sợ nhất, không có con gì đáng sợ, chỉ có con người đáng sợ. Riêng tôi sợ nhất bệnh tật, sự phản bội, sự quay lưng hay hiểu lầm, hiểu sai về tôi. Có những lúc tôi phải chống chế, tôi phải cương lên, tôi phải giả bộ, người ta không hiểu tôi tôi buồn lắm. Tôi là người có tính cách ương ngạnh vậy đó.
Nếu anh sợ vậy, tôi cũng thấy sợ dùm anh vì cư dân mạng kêu gọi tẩy chay anh? Đến một mức độ lớn sẽ ảnh hưởng không tốt với sản phẩm của anh hoặc một số nơi họ thấy anh đang nhạy cảm và không hợp tác với anh?
Thật sự tôi không quan tâm, không biết chuyện gì bạn đang nói và không biết trả lời sao cho chính xác được về vấn đề gì. Show tôi vẫn diễn bình thường và kín lịch, không có ngày nghỉ. Có những ngày tôi phải bay từ bên đây xong là về Sài Gòn ngay lập tức diễn tiếp. Nó rất kín. Từ giờ đến cuối năm đã kín show rồi, tôi chẳng nói xạo vì không ai trả tiền cho tôi nói xạo làm gì. Tôi không quan tâm đến chuyện đó luôn. Tôi rất rõ ràng và dễ sống, ai thích thì họ sẽ thích, họ sẽ bất chấp, còn ai hèn thì không bao giờ gặp lại tôi lần thứ 2. Có một lần tôi ghi status trên facebook: “Dũng cảm tới trước hay hèn nhát tới trước".
Khi anh biết mình rơi vào khủng hoảng, anh sẽ nhờ quý nhân nào giải quyết cho anh?
Có những nhân vật không hề biết trước hay gặp nhau lần nào, họ gửi cho tôi những tin, những lời khích lệ và gần như là ra tay. Tôi cảm giác số mạng của tôi được như vậy, có sự sắp xếp nghĩa là tôi chưa tận mạng. Khi chuyện xảy ra sẽ có một cánh tay hay một thân thần xuất hiện liền. Tự nhiên họ xuất hiện một cách lạ lùng trong khi tôi không nhờ vả, thậm chí họ rất ghét tôi trước đó nữa. Họ đánh giá được sự việc gì đó, họ nhận định, họ cảm nhận được. Sau nhiều trận chiến xảy ra vậy tôi quan sát thấy như trong phim, khi vào đường cùng, tất cả đang tấn công tôi cũng nhất định sẽ có một cửa thoát, sẽ có người nào đó xuất hiện. Có nhiều trường hợp như vậy xảy ra nhiều nên tôi cũng không nói được người nào đã giúp tôi, dựa vào tư vấn cho tôi. Tôi dựa vào suy nghĩ của tôi trước sau đó tôi sẽ dựa vào những người khác. Tôi có một nhóm gọi là “Cố vấn quốc gia", sau đó tôi sẽ gọi anh Hoài Linh, tôi sẽ hỏi anh Hoài Linh tôi sẽ làm gì: “Theo anh em phải làm gì? Nhưng anh đừng bắt em làm những người khác nha, em phải được là em, em sẽ xử lý cái này…”. Mỗi lần anh Linh nghe tôi nói anh nói: “Cũng vậy nữa à, mày làm ơn làm khác được không?”. Tôi nói vậy thôi anh khỏi ý kiến, anh phải đứng về cảm giác của em chứ đừng bắt em xử lý như anh. Anh Linh là kiểu người dĩ hoà vi quý, anh chửi rất thâm sâu (Cười). Tôi cũng nói anh phải cho lời khuyên nào là chính tôi cơ chứ tôi không thể nào mà nhục vậy được, tôi không chấp nhận được.
Cảm ơn Đàm Vĩnh Hưng về buổi trò chuyện này!