"Khi mẹ mất, tôi muốn buông xuôi tất cả và đi theo mẹ"
Chào Diễm My 9X, dạo thời gian gần đây thấy bạn tất bật cho những dự án mới. Vậy thời gian nào bạn dành cho bản thân?
Đôi khi, tôi cũng không có thời gian dành cho bản thân. Trước đây, tôi cứ chạy theo những gì xã hội muốn. Sau này tôi cảm thấy mình cứ sống trọn giây phút hiện tại và tận hưởng nó, những lúc tôi đóng phim hay làm việc, tôi mới cảm thấy được sống. Tôi là người luôn muốn vận động não, luôn muốn vận động tay chân và làm việc có ích cho bản thân, xã hội và cho công việc sự nghiệp của tôi. Những lúc tôi ở nhà một mình, tôi cảm thấy bản thân vô dụng nhất. Tôi không cần thời gian cho bản thân nhiều quá vì tôi cảm thấy cuộc sống khá ngắn ngủi. Tôi muốn dành thời gian đó tạo ra những kỉ niệm, tạo ra những ước mơ của tôi và dành thời gian cho những người thân của tôi.
Bạn đang lấn sân kinh doanh khá nhiều.Thế nhưng khi sao nữ có nhan sắc như bạn kinh doanh thường bị nói có đại gia đứng sau cho bạn tiêu tiền. Bạn nghĩ như thế nào?
Tôi thấy rằng tôi lúc nào cũng sống dư giả mặc dù người ngoài nhìn vào sẽ hỏi tôi: Tại sao bạn không có cái này, không có cái kia? Tuy nhiên, thật sự tôi sống rất đơn giản. Một số người bạn của tôi, đồng nghiệp của tôi làm ra tiền, họ sẽ muốn mua cái này cái kia, mua túi hiệu này, xe hiệu kia. Bản thân tôi cảm thấy nhu cầu tôi chỉ tới đó thôi, tôi sống rất đơn giản, thoải mái, đi một chiếc xe hay mang một chiếc túi bình thường, tôi cũng cảm thấy không vấn đề gì cả, tôi để dành tiền đó để đầu tư vào những cái có thể sinh lời. Tôi rất tâm đắc câu nói: “Mua một món đồ gì đó có mang lại lợi nhuận cho bạn trong tương lai hay không? Bất cứ khi nào mua một món đồ gì đó, nếu bạn thích, bạn mua về nhưng nó sẽ khấu hao theo thời gian”. Thay vì tôi đầu tư vào hàng hiệu, tôi để dành tiền đó đầu tư vào những lĩnh vực khác, tôi chưa bao giờ cảm thấy bị thiếu thốn đến nỗi nhờ người này người kia phụ giúp cho tôi. Bản thân tôi cũng là con người bình thường, càng nhiều tiền càng tốt nhưng nhu cầu của tôi rất đơn giản. Tôi không biết từ lúc nào tôi cảm thấy có những thứ quan trọng hơn nên tôi cũng chưa cần, nếu cần tôi sẽ kêu gọi bạn trai tôi đầu tư vốn cho tôi (cười).
Sau khoảng thời gian đau khổ vì sự ra đi của mẹ, Diễm My 9X đã vực dậy tinh thần để tiếp tục phát triển sự nghiệp
Vậy trong việc kinh doanh lần này, bạn chưa cần hỗ trợ tài chính nhưng về mặt tinh thần thì sao?
Bạn tôi cũng kinh doanh cà phê, start up... Mọi thứ chỉ đang bắt đầu nhưng bạn ấy có kinh nghiệm làm việc bên nước ngoài và gia đình bạn cũng có truyền thống kinh doanh nên bạn cũng hỗ trợ tôi rất nhiều trong việc làm sao xoay vốn, vay như thế nào, vượt qua khó khăn như thế nào về tài chính. Với những kiến thức bạn ấy học và trong quá trình làm việc, bạn ấy cũng giúp đỡ tôi khá nhiều. Cả trong phim ảnh cũng vậy. Bạn ấy là người rất quan tâm về nghệ thuật, chia sẻ cho tôi rất nhiều. Có những phim bạn ấy cảm thấy tôi phù hợp và hỏi rằng: Tại sao tôi không chủ động liên hệ với nhà sản xuất? Như phim Phượng Khấu cũng vậy. Đầu tiên tôi thấy bộ hình đẹp nhưng tôi nghĩ chắc phim có đủ diễn viên rồi nên không nhắn với anh Tuấn Anh. Bạn của tôi lại hỏi: “Phim này có tạo hình nhân vật phù hợp với em đó, tại sao em không liên hệ với họ xin vai diễn hay gì đó, biết đâu có vai phù hợp thì sao?”. Người Việt ở nước ngoài đặc biệt thích những bộ phim về văn hoá, còn những bộ phim về thời hiện đại, họ lại không quan tâm vì bây giờ phim hiện đại ở đâu cũng có. Sau đó tôi mới nhen nhóm ngọn lửa và nhắn tin với anh Tuấn Anh. Sau đó, tôi được mời ngay vào một vai. Tôi cảm thấy tôi có được sự hỗ trợ về tinh thần.
Bộ phim “Phượng khấu” đang có những luồng tranh cãi khá nhiều về vấn đề lịch sử, sự đúng sai trong những trang phục. Bạn có biết về những vấn đề đó không?
Thật ra phim Phượng Khấu vẫn chưa bấm máy khởi quay nhưng về tính xác thực của lịch sử, tôi nghĩ một bộ phim để thu hút được giới trẻ phải có nhiều yếu tố khác nhau. Ngoài đi sát vào lịch sử cũng cần có những yếu tố drama trong đó. Đây là bộ phim hấp dẫn với giới trẻ, nếu chỉ có lịch sử khô khan, có thể chỉ người lớn tuổi mới xem. Nhà sản xuất có ý đồ của họ. Khi nói chuyện với anh Tuấn Anh, tôi thấy ở anh ấy có một nguồn năng lượng khiến tôi cảm thấy anh rất tâm huyết và am hiểu về văn hoá, lịch sử. Anh ấy gửi tôi một cuốn sách về Từ Dụ Thái Hậu, tôi đang nghiên cứu nó. Với một người đã đọc qua một giai đoạn lịch sử và muốn làm phim về giai đoạn đó, chắc hẳn anh Tuấn Anh cũng biết anh ấy đang làm gì. Tôi cũng như anh Thành Lộc hay chị Hồng Đào, hoặc bất kì ai trong đoàn phim đều có sự tin tưởng với nhà sản xuất, với đạo diễn nên họ mới chung tay làm nên Phượng Khấu.
Bạn có tiền bạc dư giả, tình yêu cũng hạnh phúc, bạn có tính chuyện xa hơn với bạn trai không?
Thật ra tôi có một số ước nguyện trong lòng, khoảng 2-3 năm nữa tôi mới tính đến chuyện hôn nhân nên có lẽ cũng còn xa.
Ước nguyện đó là gì?
Công việc kinh doanh mỹ phẩm này, tôi sẽ phải đạt được doanh số nào đó chẳng hạn. Tôi phải đi được đến vị trí nào đó, đưa được thương hiệu lên thị trường, được biết đến nhiều hơn, được mọi người tin yêu hơn. Thương hiệu thời trang cũng vậy, phải lên được Vietnam Fashion Week… Nói chung tôi có rất nhiều ước nguyện, tôi cũng hứa để tang cho mẹ tôi 2 năm nữa nên sau 2-3 năm tôi mới tính đến chuyện kết hôn.
Việc kinh doanh độc lập như vậy, có phải bạn không muốn bị nói là dựa hơi bạn trai không?
Đối với tôi dựa dẫm vào bạn trai hay chồng là chuyện rất bình thường. Tôi nghĩ người đàn ông bao giờ cũng nên là trụ cột trong gia đình, nên là người lo lắng cho phụ nữ. Nếu là tôi được diễm phúc đó, tôi hoàn toàn cam tâm (cười). Tôi cũng là phụ nữ nên tôi cảm thấy chuyện đó rất bình thường. Mỗi người có một nhận diện riêng. Tất cả mọi người khi sống đều muốn được nhận diện, muốn được công nhận, được làm những thứ mọi người thích, làm những thứ của riêng họ, không bị tác động ngoại cảnh hay mọi thứ xung quanh. Đó là những thứ thuộc về tôi, mọi thứ của tôi, tôi làm vì bản thân tôi muốn vậy, không phải làm vì muốn độc lập tài chính hay gì cả. Sau biến cố gia đình tôi cảm thấy tôi nên sống hết với bản thân tôi, thích gì cứ làm vì đến lúc nào đó có thể tôi không còn làm được nữa. Tôi cũng không phải làm để chứng tỏ với ai cả.
Bạn muốn hướng tới bản thân trở thành một người như thế nào?
Tôi nghĩ khi tôi về vườn, khán giả không còn quan tâm đến tôi nữa, khoảng 35 hay 40 tuổi gì đó, tôi sẽ tập trung kinh doanh nhiều hơn là hoạt động nghệ thuật. Còn hiện tại, tôi vẫn rất “hăng máu”, còn nhiều “sân si" (cười), vẫn muốn đóng phim, cống hiến cho nghệ thuật nhiều hơn.
Bạn có nói bạn sắp tham gia bộ phim truyền hình. Tại sao lại là phim truyền hình mà không phải phim điện ảnh?
4 năm nay tôi đã không tham gia phim truyền hình. Tôi chỉ tập trung vào điện ảnh. Tôi cảm thấy hình ảnh tôi hơi xa cách, đã tới lúc tôi nên quay lại phim truyền hình và gần gũi hơn với khán giả. Truyền hình cũng là nơi gần gũi với khán giả, hình ảnh đa dạng hơn và luyện tập khả năng diễn xuất của tôi nữa vì một phim truyền hình quay rất lâu, 3-4 tháng, có khi 6 tháng. Đó là nơi tôi có thể sống với công việc của tôi hằng ngày. Thời điểm này cũng là thời điểm thích hợp để tôi quay lại với phim truyền hình.
Đây là thời điểm phim truyền hình được khán giả quan tâm rất nhiều, đó có phải điều bạn mong muốn?
Trước đây, cũng có một thời điểm phim truyền hình rất nổi nhưng lúc đó định hướng của tôi khác, không phải tôi không muốn đóng phim mà tôi muốn hình ảnh tôi đa dạng hơn. Lúc đó phim truyền hình rất nổi nhưng sự chỉn chu, sự đầu tư không bằng điện ảnh nên tôi muốn bản thân tôi phát triển hơn, tôi muốn bản thân tôi tiến về phía trước, tôi không muốn khai thác những gì tôi đang có nữa. Nếu tôi vẫn tiếp tục đóng những bộ phim đó mà không học hỏi được gì, tôi dừng lại, chuyển sang hướng tập trung vào điện ảnh, nơi mà tôi có thể học hỏi được. Giống như lúc đó, tôi bị thả vào ma trận, buộc tôi phải tìm đường ra. Điện ảnh rất khó, đầu tư rất chăm chút, ngay từ vòng casting vào vai đã rất khó rồi, khi tôi nhận vai cũng phải đầu tư vào vai diễn đó, tập luyện rất nhiều . Quá trình đó thả tôi vào một môi trường mới để tôi đi lên chứ tôi không muốn tập trung khai thác những gì tôi đang có. Tôi đã đóng phim điện ảnh trong quãng thời gian khá dài, bộ phim sắp tới tôi thấy quay với máy 4K, máy quay điện ảnh và một tập phim quay mất 5-6 ngày, không thua gì phim điện ảnh cả nên đó cũng là một môi trường chỉn chu để tôi có thể phát triển, cho ra những sản phẩm tốt nhất chứ không phải chỉ là cố gắng chạy theo tiến độ.
Bạn có thể chia sẻ thêm về vai diễn, tại sao lại chọn nó ngoài việc kinh doanh?
Vai diễn đó là một vai khá gần gũi, kiểu như thiên thời, địa lợi, nhân hoà hay sao mà mỗi thời điểm lại có một vai diễn gần với bản thân tôi lúc đó nhất. Phim đó liên quan đến hai tập đoàn lớn đấu đá với nhau và tôi là một người trong 2 tập đoàn đó, một bộ phim vừa có tình cảm gia đình, vừa có đấu đá thương trường, vừa có tình yêu tuổi trẻ, mọi thứ dung hoà hết những thứ tôi đang có ở hiện tại. Tôi cảm thấy giống như một cái duyên, một phần tôi mong muốn quay lại với truyền hình và gặp một bộ phim đầu tiên đầu tư chỉn chu như vậy, tôi gật đầu đồng ý ngay.
Lúc mẹ bạn mới mất, bạn rất suy sụp và có những dòng chia sẻ cho mẹ rất cảm động. Trước khi bạn đứng lên mạnh mẽ như hiện tại, bạn đã trải qua thời gian như thế nào?
Mẹ tôi ngày xưa rất thích làm đẹp, rất thích mỹ phẩm, cũng từng miệt mài đi học trang điểm, chăm sóc da nhưng vì sức khoẻ, vì gia đình, vì con cái nên không có điều kiện làm những việc này. Những việc tôi đang làm tôi nghĩ cũng tiếp nối hết ước nguyện của mẹ tôi, cũng làm về mỹ phẩm, cũng là về thời trang vì mẹ tôi cũng là thợ may. Nói chung, tôi đang tiếp nối những điều mà mẹ tôi mong ước. Trước đó, tôi cảm thấy rất đau khổ, muốn buông xuôi tất cả và đi theo mẹ. Nếu ai từng đi qua sẽ hiểu ngay lúc đó chỉ muốn gặp mẹ, rất nhớ mẹ. Sau đó, mọi người nói chuyện với tôi: “Nếu mẹ em nghe được những điều đó, mẹ có vui hay không? Nếu mẹ vui, em có hiếu, nếu không là em bất hiếu, em nói muốn gặp mẹ vậy em suy nghĩ xem mẹ có vui không?”. Đương nhiên mẹ rất kỳ vọng vào tôi, mẹ luôn muốn tôi thành công. Để làm mẹ tự hào, tôi phải sống tốt hơn, hạnh phúc hơn, trưởng thành hơn, làm được nhiều thứ và tiếp nối ước mơ của mẹ tôi mới trả hiếu được cho mẹ. Từ suy nghĩ đó, tôi mới vực dậy, không đau khổ, uỷ mị nữa vì làm vậy mẹ sẽ không vui. Sau đó tôi cuốn vào công việc, tôi vơi bớt đi rất nhiều, tôi lại tiếp nối được ước nguyện của mẹ nữa nên cảm thấy được an ủi.
Khi bạn đi ra ngoài làm việc, bạn bị cuốn vào công việc. Còn lúc bạn về nhà, đối diện với không gian trống trải thì sao?
Cũng có những lúc cảm xúc tôi dâng trào. Tự nhiên lúc đó tôi không muốn tâm sự với ai, nhiều khi tôi rất buồn cười, tôi cứ tự hỏi: “Tại sao mình đang buồn như thế này mà trái đất không ngừng quay, hoàng hôn cứ đi xuống, mỗi ngày cứ trôi qua như thế, không có gì dừng lại, mọi thứ cứ thờ ơ như thế.” Đôi khi tôi thấy rất bực mình. Sau đó tôi nhận ra nếu tôi cứ như vậy hoài mọi thứ vẫn diễn ra như thế, tôi như vậy là vô ích, tôi như vậy còn làm cho mẹ tôi lo lắng hơn, mẹ tôi không thanh thản được, tôi phải thay đổi, tôi nên làm gì đó. Tôi rất thích không khí gia đình vì tôi hơi thiếu thốn từ rất nhỏ, sau này có mẹ nhưng tôi cũng hay đi làm, nhiều khi mẹ tôi ở nhà một mình, nhiều tôi không có không khí gia đình nhiều và mẹ cũng vậy. Tôi nghĩ rằng tôi muốn có một không khí gia đình không phải với việc lấy chồng, tôi chưa sẵn sàng. Tôi có xây sửa lại căn phòng kế bên cho chị em, lúc nào về nhà cũng có cô giúp việc và gia đình ba người, chị là con của dì thứ 4. Lúc nào về, tôi buồn một chút, mọi người mua đồ ăn ngon cho tôi, quan tâm đến tôi. Bên nhà mẹ tôi sống rất tình cảm nên tôi thấy rất ấm áp, tự dưng tôi lại có những người chia sẻ với tôi nên đôi khi tôi cô đơn chỉ trong thoáng chốc thôi. Sau đó tôi thấy bình tĩnh, yên vui trở lại.
"Tôi và bạn trai quá bận để đặt vấn đề hôn nhân"
Người yêu của bạn chia sẻ với bạn rất nhiều, vậy anh ấy có ở đây không hay ở nước ngoài?
Bây giờ, anh ấy tập trung ở đây nhiều hơn vì quán cà phê của anh ở đây là chính nên thời gian anh ở đây cũng nhiều hơn, 85-90% ở đây, 10% bên Úc. Tôi không cảm thấy thiếu thốn hay yêu xa như thời gian đầu. Thời gian đầu anh còn nhiều công việc dở dang bên Úc nên phải chấp nhận như vậy. Tôi cũng cảm ơn vì mọi thứ đều có ý nghĩa của nó vì nếu thời gian đầu anh ấy ở đây, tôi phải chia thời gian ra, thời gian cho gia đình người yêu, tôi sẽ ít dành thời gian cho mẹ tôi. May mắn thời gian đầu anh ấy ở xa nên tôi dành rất nhiều thời gian rảnh cho mẹ. Đâu đó tôi cảm thấy tất cả đều có lý do của nó. Hiện tại anh ấy ở Việt Nam nhiều hơn.
Có phải vì bạn mà anh ấy quyết định ở Việt Nam nhiều hơn?
Không phải, vì gia đình anh ấy có truyền thống kinh doanh nên gia đình ở đây, anh ấy qua nước ngoài để đi học và có thêm kinh nghiệm làm việc ở đó thôi. Ước mơ của anh vẫn là ở đây.
Anh ấy có bao giờ đặt vấn đề về chuyện hôn nhân với bạn vì cả hai yêu nhau cũng lâu và trải qua nhiều giai đoạn?
Cả hai chúng tôi đều chưa vì công việc của anh ấy cũng mới bắt đầu và công việc hiện tại của tôi cũng bận. Cả hai chúng tôi vẫn như hai con ngựa háu đá, còn đang rất “hăng" trong công việc. Có nhiều cặp đôi ở Việt Nam thích người đàn ông thật thành công, người phụ nữ phải đứng sau lưng người đàn ông hỗ trợ. Còn tôi cảm thấy may mắn khi có người đàn ông đồng hành với tôi và cũng muốn tôi thành công, thành công bằng hoặc hơn anh ấy càng tốt. Anh ấy hỗ trợ cho tôi hết mình trong việc kinh doanh mỹ phẩm cũng như kinh doanh thời trang trẻ em. Anh ấy cũng là người giúp tôi có thêm động lực kinh doanh, trước đó tôi còn sợ này sợ kia, khi có anh ấy thúc đẩy tôi, tôi có động lực hơn để làm.
Bạn có cảm thấy áp lực không khi bạn trai đòi hỏi đối phương phải thành công và có địa vị không kém mình?
Anh ấy không phải đòi hỏi tôi thành công, anh ấy thích một người có sở thích riêng, công việc riêng, có khoảng không gian riêng khiến người bạn trai tôn trọng. Không cần thành công hay vượt xa anh ấy, chỉ cần tôi làm những gì tôi yêu thích, có những sở thích riêng vì như thế mới là hạnh phúc thật sự của tôi. Tôi cảm thấy tôi như được thoả mãn hoàn toàn chứ không phải chỉ là người đứng phía sau để chồng mình thành công. Tôi nghĩ theo quan niệm của tôi, mỗi người trong cuộc sống có một sứ mệnh khác nhau, sứ mệnh của tôi, tôi nghĩ chính là tiếp nối được ước mơ của gia đình tôi, làm công việc nghệ thuật, làm những việc liên quan đến mẹ. Sứ mệnh của anh ấy cũng khác nhưng cả hai có một điểm chung, luôn luôn sống vì gia đình, cả hai cũng muốn có những con đường riêng để thoả mãn mong muốn của mình trong cuộc sống.
Khi thiếu vắng mẹ, bạn thấy mình thay đổi những gì, cuộc sống bạn thay đổi ra sao?
Trước đây, tôi cầu nguyện rất nhiều về việc tôi phải vượt qua người này người kia, kiếm được bao nhiêu tiền, có xe này nhà kia. Sau khi biến cố xảy ra tự dưng tôi thấy không còn quan trọng nữa. Quan trọng nhất với tôi bây giờ là kỷ niệm, tôi cố gắng tạo ra càng nhiều kỉ niệm càng tốt. Khi một người nằm xuống, cái còn lại trong họ không phải một chiếc xe đẹp hay một căn biệt thự mà là kỷ niệm của người thân. May mắn tôi đã có nhiều kỷ niệm với mẹ, đó là những hình ảnh trân quý nhất. Trong hành trình sắp tới, tôi cố gắng tạo ra thật nhiều kỷ niệm đẹp cho bản thân tôi, cho những người tôi yêu thương. Đó là tài sản giá trị hơn rất nhiều. Tôi vẫn cố gắng là nhiều thứ để tạo ra thật nhiều kỷ niệm, ghi dấu chân của tôi trong cuộc đời thật rõ nét. Thời gian trước, tôi lại có suy nghĩ phải mua nhà hay mua đồ dùng đẹp mới cảm thấy thoả mãn, sau đó tự dưng thay đổi hoàn toàn, những thứ đó lại không cần nữa, tôi không có nhu cầu đó nữa.
Suy nghĩ đó tác động đến tình yêu của bạn ra sao?
Tôi thấy yêu cũng do duyên, thật ra người tính không bằng trời tính. Câu đó tôi thấy đúng vì có những thứ nếu tính toán quá nhiều lại không như ý muốn. Cuộc đời rất vô thường nên không bao giờ như ý muốn cả, có lúc tôi tính một đoạn đường rất dài nhưng “đùng" một phát, biến cố xảy ra. Tôi nghĩ tôi cứ tận hưởng, làm những gì mình thích, yêu ai cứ tới, không tính toán nữa. Trước đây tôi suy nghĩ có nhiều người thích tôi nhưng bạn A không có cái tôi thích, bạn B lại có cái tôi thích nên tôi cặp bạn B có vẻ sẽ hạnh phúc hơn. Bây giờ những điều đó không còn quan trọng nữa vì tôi chọn cái nào, ở những thời điểm khác tôi cũng sẽ có những hối tiếc. Đối với tôi, tôi cứ làm tốt nhất và chọn cái gì đúng nhất ở thời điểm hiện tại.
Bạn cảm nhận bạn là người chọn lý trí hay tình cảm nhiều hơn?
Về kinh doanh, tôi sẽ tính toán về mặt tài chính vì đó liên quan đến cả một công ty, cả một ekip. Về những vấn đề riêng trong cuộc sống, tôi dựa vào trực quan nhiều hơn. Lúc trước tôi hay nghe người khác phân tích dùm thay vì tôi phải suy nghĩ hay phân tích quá nhiều nhưng sau này tôi dựa vào trực quan nhiều hơn.
Chuyện tình yêu bạn có lý trí không?
Tôi lý trí ở một số khía cạnh ví dụ như tiền của tôi là tiền của tôi, tiền của bạn trai tôi cũng là tiền của tôi luôn (cười). Lý trí cũng là một điều gì đó thể hiện sự khôn ngoan của tôi. Ví dụ mẹ tôi sống khiêm nhường, hiền hoà, không đụng chạm đến ai, ai nói gì kệ, mẹ cho qua hết. Nếu sống vậy tôi thấy thiệt thòi nhiều nhưng khi mất đi lại rất nhiều người yêu thương, mẹ tôi là người như vậy. Có một con đường khác mà tôi chọn là sống khôn ngoan hơn, ai ăn hiếp tôi, tôi sẽ ăn hiếp lại, không phải ăn hiếp mà là không cam chịu. Có nhiều cách lựa chọn khác nhau nhưng tôi nghĩ vấn đề tôi biết tôn trọng bản thân tôi thì người khác mới tôn trọng tôi. Khi một người không tôn trọng tôi hoặc là một người tôi rất yêu thương khi họ làm tổn thương tôi cũng giống như họ đang làm tổn thương gia đình tôi và người sinh ra tôi. Lúc đó tôi phải dùng lý trí mặc dù tôi rất yêu thương họ nhưng tôi cũng phải yêu thương bản thân mình nữa. Tôi nghĩ phải có lý trí trong tình cảm, phải có sự công bằng trong tình cảm, tôi không bao giờ muốn làm người bị thiệt trong đó. Tôi muốn mọi thứ hợp lý với cả hai, không bao giờ tôi muốn chịu thiệt hơn vì như vậy không công bằng.
Cảm ơn Diễm My 9X về buổi trò chuyện này!