Trong câu chuyện về hoàn cảnh của nhạc sĩ Vinh Sử tuổi xế chiều, hình bóng người vợ tảo tần hiện lên nhẹ nhàng nhưng cảm động. Bà Nguyễn Ngọc Lệ sinh năm 1955, là vợ thứ 3, có với Vinh Sử một người con chung. Hai người từng ly hôn rồi kết nối lại vào năm 2006. Mãi đến tháng 5/2020, Vinh Sử mới chịu dọn về sống cùng bà ở Bình Tân.
Nhạc sĩ Vinh Sử và vợ.
Mua vàng, dọn phân cho chồng
Bà Lệ kể với VietNamNet rằng mỗi ngày đều đi quãng đường 18 km giữa quận Bình Tân và Quận 7 đều đặn để chăm sóc chồng suốt 14 năm qua. Ngày trước, cứ đến trưa, bà ăn cơm rồi chuẩn bị đồ đạc sang nhà ông Vinh Sử. Vậy mà nhiều lần đến, bà nhận lại cái tặc lưỡi, cau có và cằn nhằn.
'Ông khó chịu đến kỳ cục. Tôi đi 18 cây số hơn 1 tiếng đến nhà dọn dẹp, chăm sóc, ông không hỏi han đã đành còn cáu kỉnh với tôi vì gây tiếng động khiến ông mất tập trung viết nhạc. Sau này, tôi hiểu rằng chỉ là ông quá yêu âm nhạc nên không giận nữa', bà Lệ cho biết.
Đến khi nhạc sĩ Vinh Sử quá yếu, bà Lệ cũng không còn đủ khỏe để đi lại hàng ngày, nhạc sĩ mới chịu dọn về sống cùng vợ. Dù vậy, ông cứ bứt rứt không thôi, luôn miệng đòi về nhà cũ vì không thể tập trung viết nhạc. Bà Lệ nói thêm: 'Nếu khỏe, tôi đảm bảo ông ấy chỉ sống một mình'.
Hiện tại, Vinh Sử có thể tự đi lại nhưng chậm và khó khăn do chân yếu. Bà Lệ thường ở đằng sau chực dìu chồng vì nếu mệt, ông có thể lên cơn cơn động kinh co giật. Nhạc sĩ Vinh Sử không giấu giếm, với ông 'đi xa' bây giờ chỉ gồm bệnh viện hoặc cõi cực lạc.
Bà Lệ lo toàn bộ việc chăm sóc chồng, trừ nấu cơm, vì nhạc sĩ Vinh Sử không thích cơm nhà. Ông thường chủ động nhờ vợ mua hủ tíu, bún, bánh cuốn, bánh cóng, bánh bèo... hoặc một chiếc đùi gà luộc chấm muối tiêu chanh như sáng gặp phóng viên. Ông ăn ngon miệng và thích thú.
Vinh Sử và bà Lệ thời trẻ.
Ban đêm, nhạc sĩ Vinh Sử ngủ khá ít do tuổi già, đôi khi do nghĩ ngợi nhiều. Trong căn nhà nhỏ hẹp, ông ngủ giường còn bà Lệ nằm ghế. Bà nói: 'Tôi nằm ghế đến còng cả lưng. Gần một năm nay, tôi gần như không có giấc ngủ trọn vẹn. Ông có thể tự đi tiểu, còn lại do tôi làm'.
Bà Lệ thừa nhận rằng chăm Vinh Sử rất cực vì ông khó tính. Nhạc sĩ chỉ làm những thứ mình muốn nên ông thích gì, ghét gì, bà đều phải ghi nhớ. Bà càng vất vả hơn khi chăm sóc người lắp hậu môn nhân tạo. Vinh Sử hiện tay chân đều yếu, không tự thay bao hậu môn nhân tạo, nhiều lần để đổ phân ra đầy giường. 'Dĩ nhiên, không phải tôi dọn thì ai?', bà nói.
Lúc chia tay không có cái gì, sao hoạn nạn lại đến tìm tôi?
Bà Lệ không giấu phóng viên khi nói rằng mình và nhạc sĩ Vinh Sử đã đường ai nấy đi khi con tròn 2 tuổi. Đến năm 2006, Vinh Sử bắt đầu bị bệnh mới gọi nhờ bà chăm sóc. Bà nói nếu không có Vinh Sử, cuộc sống sẽ rất đơn giản. Cha mẹ mất chia tài sản thừa kế, bà lấy số tiền đó cộng thêm tiền dành dụm nhiều năm mua một căn nhà nhỏ ở Bình Tân và một mảnh đất ở xã Vĩnh Lộc, Bình Chánh để của cho con. Vì thế, sau này có lần cãi nhau, bà giận quá nên to tiếng: Lúc đi, ông không để lại cho má con tôi cái gì thì vì sao đến chừng hoạn nạn lại đến tìm tôi?
Bà Lệ phân trần: 'Tôi sống với ông không vướng bận tiền bạc, mạnh ai nấy chi tiêu. Ông có bao nhiêu của cải, cất ở đâu, hàng tháng lãnh bao nhiêu tiền tác quyền không ai biết vì ông không nói bao giờ'.
Trước đây, bà Lệ sống ổn định với công việc gấp quần áo thuê. Từ khi ở cùng Vinh Sử, bà không nhận làm thuê nữa để chăm sóc chồng. Gần một năm bệnh tật khắc nghiệt nhất của nhạc sĩ Vinh Sử, hầu như chỉ có bà ở bên. Vợ chồng bà đều hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của con cháu nên không trách cứ gì. Dù vậy, bà thấy thương chồng.
'Hồi chăm chồng trong bệnh viện, nhiều người nói tôi mắc nợ ông. Tôi không hài lòng câu nói ấy vì vợ chồng không phải nợ nần. Tôi thương ông mà. Cả đời ông nhiều vợ, nhiều con nhưng cuối đời như vậy đó...', bà nói. Đổi lại, bà mãn nguyện khi nhạc sĩ Vinh Sử và các con đều hiểu lòng mình. Không chỉ con chồng, cả dâu rể đều gọi bà là 'má Ba', 'má Lệ' trìu mến từ xưa.
Bà Lệ chép miệng: 'Ít nhất, ông luôn tự lo cho bản thân, đến mồ mả cũng đã lo xong. Ông là vậy, sống không bao giờ phiền hà vợ con bao giờ. Xưa nay ông vẫn sống tằn tiện, không biết hưởng thụ cái gì cho mình. Ông hiếm khi than vãn, rên rỉ vì đau bệnh nhưng cuộc sống hiện tại cũng giết cảm hứng của ông rồi. Thế nên, ông mới hay cáu kỉnh, khó chịu. Tôi thấy may mắn khi ở tuổi này mình ít đau bệnh, các con ngoan ngoãn, vậy là đủ'.
Nhạc sĩ Vinh Sử sinh năm 1944 nổi tiếng với gia tài sáng tác đồ sộ lên đến cả trăm bài Bolero, trữ tình – quê hương tiêu biểu như: Chuyện tình sao ly, Chuyện tình liêu trai, Nhẫn cỏ cho em, Gái nhà nghèo, Đêm lang thang, Gõ cửa trái tim, Hai bàn tay trắng, Không giờ rồi, Chuyến xe lam chiều...