Hoàng Sơn từng sống chui sống lủi
Anh đã từng có một quá khứ với những ngày nhịn đói và uống nước cầm hơi. Nhưng đó là tuổi thơ và thời cắp sách. Những ngày đầu ra làm nghề có tươi sáng hơn không anh?
Cuộc đời anh chẳng có gì dễ dàng. Chỉ có mấy đứa nhỏ bây giờ dễ dàng vì có công nghệ truyền hình PR, game show nhiều quá...
Hồi anh mới ra trường, khổ lắm, đến chỗ ở cũng không có, sống chui sống nhủi trong kí túc xá 2 năm đầu. Anh có cô bạn gái học khóa sau cùng trường Sân khấu điện ảnh nên cứ ra vô rồi canh ban quản lý ký túc không để ý, ngủ lại luôn.
Lúc cô bạn gái ra trường, anh lại chạy về khu ký túc xá ngay hông đại học Thăng Long ở. Nhà mái tôn nóng gần chết. Bạn gái anh lén lén về ở chung phòng nữ, còn anh lén ở cùng phòng nam cũng được năm trời, đến lúc người ta phát hiện lại bị đuổi.
Lúc đó khổ gần chết, làm gì có tiền, cứ ở như thế được chút nào hay chút đó, chừng nào người ta đuổi thì đi. Được 2 năm như thế thì ra ngoài thuê nhà ở.
Hồi đó bạn gái anh dễ thương lắm. Cô ấy học khóa 9 nhà có tiệm vàng dưới quê nhưng cũng không xin vì gia đình phản đối tụi anh quen nhau. Cô ấy mua quần áo cũ, mày mò những đồ lạ mang về trường bán cho sinh viên nữ, kiếm chút đỉnh.
Nói là bạn gái nhưng tụi anh sống như vợ chồng với nhau rồi. Sau này cô ấy đi Mỹ. 2 năm sau, cô ấy có chồng nhưng không báo.
Năm đầu còn thư từ, năm sau không thư từ gì hết. Rồi mẹ cô ấy về đây, gặp anh. Mẹ cô ấy nói thôi để cho cho nó yên bề gia thất.
Nghệ sĩ hài Hoàng Sơn từng có quãng đời nghèo khổ, sống chui sống lủi vì không có tiền.
Cuộc sống bên đó khác, không nhà không cửa không việc làm, gặp được người ta giúp đỡ nên lấy. Anh cũng cười cười thôi. Bà ấy nhận anh làm con nuôi.
Ngay cả lúc có gia đình, anh cũng ở nhà mướn. Ở được 5, 6 tháng chủ nhà kiếm chuyện đòi lên giá mà mình khổ gần chết, thế là lại dọn nhà. Cứ vậy, dọn nhà liên tục.
Nhìn con bù lăn bù lóc mà xót. Hai vợ chồng lo dọn nhà, một mình thằng nhóc cầm bình sữa bú rồi lăn vô xó cửa ngủ, đi tìm một hồi mới thấy. Mặt mày lấm lem, thấy mà đứt ruột.
Má anh mỗi lần xuống Sài Gòn chơi thấy người ta bán vé số lại kêu vào mua 1 tờ. Má cầu trúng tờ vé số để mua căn nhà cho thằng út ở, thấy nó ở vậy tội nghiệp.
Má anh mất rồi anh mới mua được căn nhà, tiếc là má không còn để ở với mình. Sau này ra đường thấy xe ba gác chở đồ dọn nhà anh không dám nhìn vì sợ, vì ám ảnh.
Nhưng cũng có những người thương và giúp đỡ mình nên mình mới vượt qua được. Phước Sang học khóa 9 nhưng chơi thân với tụi anh. Những lúc đói quá, mấy thằng lại kéo nhau về nhà Phước Sang ăn.
Hồi mới ra trường lang bang, chưa thằng nào có công việc ổn định. Nhật Cường về đoàn hát ở Nha Trang nhưng rồi đoàn giải tán. Tụi anh ở Sài Gòn không có việc làm. Chị 5 của Sang nấu cơm cho tụi anh ăn. Bả còn giặt đồ luôn cho mấy thằng.
Phước Sang từng bị đồng nghiệp dí ghế đòi đánh
Nhóm hài Tuổi Đôi Mươi đình đám ngày đó ra đời như thế nào để có những tên tuổi ngôi sao trong giới showbiz: Phước Sang, Nhật Cường, Hoàng Sơn, Hữu Châu, Hữu Nghĩa… như bây giờ?
Ngày xưa toàn đoàn kịch nói nổi tiếng, 4 đoàn mà tụi anh đều là dân kịch nói ra xin vô không được. Thứ nhất mình dân tỉnh, thứ hai họ lựa những người thân quen vào thôi.
Ngày đó chỉ có truyền hình là nhanh nổi nhất nhưng đâu có dễ dàng. Họ có ê-kíp rồi, muốn vô phải đóng tiền cho đạo diễn, chừng nào có vai người ta kêu. Không thì phải bung tiền ra chơi, ngoại giao với họ. Mình ăn còn không có, tiền đâu mà ngoại giao…
Nghệ sĩ hài Hoàng Sơn có nghề tay trái là Chủ tịch Hội đồng quản trị của một công ty quảng cáo.
Ngày xưa, anh Hữu Luân làm Phó Giám đốc Nhà văn hóa Thanh niên. Họ có cái hội trường nhỏ ở 135 Hai Bà Trưng, anh ấy cho Khánh Hoàng làm nơi diễn kịch cổ điển nhưng không có ăn vì sân khấu nhỏ quá.
Muốn làm kịch cổ điển phải có nhà hát bự cỡ Nhà hát thành phố thì mới làm được vì còn làm cảnh...
Anh Hữu Luân nói Phước Sang kêu mấy anh em bên trường về dùng cái sân khấu đó làm hài, lấy chính những tiểu phẩm tụi anh dựng trả bài cho thầy cô trong trường để diễn.
Phước Sang, Mai Dũng, Hữu Nghĩa và anh mới ngồi lại với nhau để bàn. Lúc đó Nhật Cường còn ở Nha Trang chưa lên, Nhật Cường về đoàn Hải Đăng ngoài đó. Còn tụi anh tấu hài hàng đêm thôi, ai kêu gì làm đó.
Anh Hữu Luân cho sân khấu đó, tụi anh ngồi tính dựng lại các vở nhỏ ở trường. Tự bỏ tiền ra mua đạo cụ phục trang. Lúc đầu tụi anh tự làm hết mọi thứ từ bán vé, băng rôn… sau khá mới thuê.
Có lần anh Hữu Châu diễn vai Hương cả. Anh Châu kêu cậu Huy bán vé, rồi thi thoảng lại hỏi "Mấy vé rồi?", Huy nói "được sáu mấy bảy chục vé rồi anh". "Ờ, vậy thì dán râu".
Còn Huy nói hai ba chục vé thì ông Châu nói "thôi, vẽ khỏi dán". Vé càng nhiều, tụi anh tiền càng nhiều. Anh Hữu Luân chỉ lấy tiền điện nước thôi. Thậm chí thời gian đầu anh Luân không lấy tiền điện nước luôn.
Làm được bao nhiêu, Phước Sang lập ra 1 cái quỹ. Ví dụ hôm nay bán được 100 vé, sau khi trả tiền cho những người lao công, soát vé, Sang trích ra 1 khoản để quỹ, còn đâu chia theo thứ tự. Nên càng nhiều vé diễn viên càng được nhiều tiền.
Hồi đầu bán được có mười mấy hai chục vé nhưng vẫn làm. Sau đông khán giả, mấy anh em quyết định làm sân khấu 135 thành tụ điểm diễn hài kịch, thế là mở liên hoan sân khấu hài toàn thành.
Lần 1, lần 2 đều làm ở đó. Lần 3 mới làm bên Hòa Bình. Hồi đó đâu có tiền mời mấy người nổi tiếng như chú Bảo Quốc, Duy Phương, má Kim Ngọc, Mỹ Chi... nhưng có liên hoan thì tất cả các nhóm sẽ quy tụ.
Thi trong 5 đêm. Đêm chung kết không làm ở 135 mà làm ở hội trường lớn Nhà văn hóa Thanh Niên. Thời đó hài đang lên.
Sau đó, nhiều nơi mời, nhóm tách ra diễn hàng đêm ở đó và ở các tụ điểm khác. Liên hoan lần 3, anh và Kiều Oanh được giải Diễn viên trẻ triển vọng. Thủ tướng Võ Văn kiệt trao giải luôn mà.
Hoàng Sơn, Phước Sang thân thiết từ hồi học trong trường Sân khấu điện ảnh.
Ai cũng có cái tôi cá nhân. Cái tôi của nghệ sĩ có lẽ còn lớn hơn. Nhiều nhóm nhạc, nhóm hài vì lý do này mà tan rã. Tuổi Đôi Mươi có phải cũng đi theo vết xe đổ đó, thưa anh?
Khi không có khách, anh em còn tụ về cùng làm. Sau liên hoan, chỗ đó đông lắm. Đêm Noel bọn anh diễn 1 đêm 5 suất tới 2h sáng. Lễ tết diễn cả ban ngày. Tối thứ 7, chủ nhật diễn hai suất.
Sau này làm ăn tốt thì xảy ra đủ thứ chuyện. Người này đòi lương cao, người kia đòi lương cao... bản thân ông Sang cũng cho mọi người văng hết luôn.
Sang thuê hẳn sân khấu 135 của nhà văn hóa để làm chủ luôn. Anh em nản nên tách ra. Thậm chí, Phương Bình lấy ghế dí đòi uýnh Phước Sang vì chuyện đó.
Showbiz là bộ mặt giả dối và trỡ trẽn
Sau những mắc míu đó điều khiến rất nhiều người ngạc nhiên là các thành viên trong nhóm vẫn chơi với nhau bình thường?
Tụi anh vẫn chơi bình thường. Bỏ qua cho nhau, thân thiết từ hồi nghèo khổ đến giờ mà. Sau này, Phước Sang làm Kịch Sài Gòn thì lôi anh em về làm cùng. Bán vé không được, lỗ cũng trả tiền đủ cho anh em.
Lúc khó khăn nhất của anh em, Phước Sang bao giờ cũng có mặt. Ví như cần cái gì, cứ gọi Sang là Sang giúp. Hồi anh làm nhà, máy lạnh là Sang lo cho anh. Nếu ai có bệnh hoạn, gia đình khó khăn Sang giúp vô điều kiện.
Khi Phước Sang dính cảnh nợ nần, phá sản anh em có giúp đỡ không anh?
Anh cũng họp anh em lại hết nhưng Sang không lấy. Sang nói là bây giờ bao nhiêu cho đủ. Số tiền Sang cần quá lớn. Nếu giúp 20, 30 tỉ mới được chứ vài trăm triệu có là gì.... nhưng khả năng của anh em chỉ đến thế thôi.
Sang làm ăn lớn quá thì gặp sóng lớn, anh em chỉ có thể giúp về mặt tinh thần thôi. Khi Sang cần thì anh em có mặt.
Ví dụ Sang làm phim kêu anh em đóng lấy tiền thấp thấp, anh em làm liền, thậm chí không lấy tiền. Giúp bằng cách đó thôi chứ giúp sao cho đủ. Sang cũng không cho ai biết mình gặp khó khăn.
Bữa họp lớp, Sang đi taxi tới, khi ra về anh kêu Sang lên xe anh chở về nhưng Sang không chịu, không đi là không đi…
Nghệ sĩ hài Hoàng Sơn.
Rộng lòng bỏ qua cho nhau để giữ cái tình từ lúc hàn vi có lẽ là điều hiếm đối với showbiz đang ngày một đông đúc và xô bồ như hiện nay. Nhiều nghệ sĩ cứ kêu về những điều bê bối trong nghề. Nghệ sĩ đối với nhau kiểu "cá lớn nuốt cá bé"...
Nhiều lắm em. Anh bị hoài. Bây giờ mấy đứa nhỏ mới ghê. Ngày xưa mấy người lớn chèn ép mấy đứa nhỏ, bây giờ mấy đứa nhỏ chèn ép ngược lại mấy người lớn.
Bởi vậy anh chán showbiz lắm. Đó là bộ mặt giả tạo, trơ trẽn, giả dối, không như ngày xưa. Bây giờ khủng khiếp lắm. Tụi nhỏ lũng đoạn, thao túng, sát hại người ta một cách trắng trợn luôn.
Tụi nó nghĩ mình là số 1. Tụi nó nói hài của tụi nó mới đúng là hài, hài của thế kỷ 21 còn tụi anh là xưa rồi, cũ rồi. Anh sẽ chống mắt lên coi tụi nó được tới bao lâu.
Anh tâm đắc, hãnh diện 1 điều là những tác phẩm hài của tụi anh nói chung, mười mấy năm nay người ta vẫn coi, vẫn nhớ, điều đó là anh thích rồi.
Ai cũng có thời của mình hết, quan trọng là sau đó mình có giữ được không và làm được cái gì để người ta trân trọng. Coi trọng khó chứ coi thường dễ lắm.
Ngay như cách hành xử của tụi nó giờ cũng đã làm người ta coi thường rồi. Mà nó dư biết chuyện đó luôn mà vẫn làm. Nhưng miệng nói thì hay lắm, nào biết ơn anh chị đi trước nhưng bên trong ghê gớm lắm. Nó là khuôn mặt xảo trá, giả dối.
Tụi nó thao túng các chương trình truyền hình. Nó muốn ai làm là người đó làm. Nó muốn mời ai là nhà sản xuất phải mời người đó, phải chịu theo tụi nó không thì nó không làm.
Mà nó không làm thì raiting không cao, nó đang hot mà. Bao nhiêu khuôn mặt cứ làm đi làm lại hoài, kênh nào cũng thế.
Hồi xưa, nghệ sĩ đổ mồ hôi, máu và nước mắt mới có được cái thành quả, tên tuổi ngày hôm nay như chú Bảo Quốc, Duy Phương... còn bây giờ quá dễ.
Đồ cái, chương trình phát trên tivi trên mạng 1 tối thôi là hôm sau đã được công chúng kêu nghệ sĩ hài rồi, nổi tiếng rồi.
Từ nghệ sĩ bây giờ bị lạm dụng quá. Có những em khá và hay thiệt nhưng khôn thì phải nhìn lại, tôi được như vậy là nhờ công nghệ còn bản thân cần trau dồi nhiều, tìm tòi để tốt hơn.
Còn cứ nghĩ tôi ngon rồi, ra đường người ta mời show phải giá nọ giá kia. Rồi còn chê đàn anh đàn chị đi trước. Cũ sao không cần biết nhưng người ta đã đi vào lòng khán giả thì họ phải có giá trị của họ.
Cám ơn anh đã chia sẻ và chúc anh gặp nhiều may mắn trong cuộc sống, sự nghiệp!