Đđược mệnh danh là "ông hoàng nhạc pop", hàng hiệu lấp lánh, hô một tiếng có thể "điều binh khiển mã", nhưng đằng sau bao thứ làm thiên hạ lóa mắt ấy có những tủi buồn mà một người bình thường chưa chắc đã phải mang. Mr Đàm chia sẻ về ký ức đau lòng về người cha hay tâm nguyện sinh con ấp ủ từ năm này qua năm khác mà anh vẫn chưa thực hiện được.
Tôi là một gã giang hồ xịn
- Ca sĩ được đào tạo bài bản không sợ mất chỗ đứng khi… già. Còn anh, một người không được qua trường lớp mà "bản năng âm nhạc" là thứ có giới hạn, anh có lo lắng lắm cho tuổi già của mình không?
- Lâu nay mọi người vẫn hay nói tôi xuất thân từ tay ngang, ngay cả giọng hát cũng tự nhiên, không được đào tạo. Tôi khẳng định rằng tôi được học hành đàng hoàng, không tới trường nhưng có lớp. Thầy giáo dạy nhạc của tôi là ca sĩ, giảng viên thanh nhạc Hoài Nam. Tôi cũng được học guitar, khiêu vũ từ năm lớp 6 và khi còn ở nhà dòng,t ôi học căn bản piano. Nói chung tôi không phải là "hiệp sĩ mù". Mọi người vẫn thích đem trường lớp ra để khoe mẽ, nhưng cứ ném họ với tôi lên sân khấu trước hàng ngàn khán giả, thử xem khán giả chọn ai?
Mỗi người có một sự lựa chọn riêng, tôi chọn khán giả nên chỉ làm điều khán giả muốn vì họ trả lương cho tôi. Vì vậy, tôi đi diễn ở khắp nơi, chuồng gà, chuồng heo, phòng trà, sân vận động, gì tôi cũng sẽ hát, miễn là ở đó có khán giả. Có những người kén chọn, phải thế này thế kia thì lên… trời mà diễn.
- Anh cảm thấy thế nào mỗi khi sản phẩm của mình được công chúng thích thú, nhưng trong giới lại không ít lời chê, như đạo diễn Quang Dũng ví MV của anh trong Giải thưởng Video âm nhạc Việt giống món "cá hồi trộn sầu riêng"?
- Tôi sẽ quan tâm đến khán giả - khách hàng thượng đế của tôi nhiều hơn. Ban đầu nghe Dũng nói câu đó tôi cũng bực lắm, nói lại luôn, nhưng sau đó mình giật mình, ngồi soát lại quá trình và cảm thấy hình như có mùi của kịch bản ở đấy. Mình gọi điện thẳng cho Dũng "Khùng", hắn cười ha hả bảo: "Sao anh phát hiện ra sớm thế?".
Tôi rất sợ cảm giác một ngày nào đó mình sẽ hài lòng, thậm chí, lúc nào tôi cũng căn dặn mình trước một giải thưởng hay khi chuẩn bị đón nhận thành công nào là sẵn sàng tinh thần để đối mặt với búa rìu sẽ phang mình. Vậy nên tôi quen rồi.
- Nếu bây giờ gặp chuyện gì, anh sẽ xử lý ngay lập tức hay… ủ mưu tính kế?
- Thông thường, tôi sẽ làm lớn chuyện ngay lập tức. Tôi rất hiên ngang, nhưng đủ hiểu biết để đo lường thế nào đúng, thế nào sai để mình lớn tiếng hay nhỏ tiếng. Những gì sai trái, hèn hạ, tôi thích rõ ràng và nếu cần sẵn sàng phơi bày hết. Khoảng 3 năm gần đây, tôi không chơi trò đó nữa mà tránh xa.
- Ồ! Đàm Vĩnh Hưng mà cũng có ngày… hèn đến thế sao?
- Sao bạn có thể dùng chữ hèn ở đây? Tôi cũng thấy ngạc nhiên về mình. Cách của tôi giờ là không cho người ta cơ hội lại gần mình nữa. Và bằng cách đó tôi thấy mình cao hơn họ.
- Giữa làng showbiz chộn rộn chuyện người mẫu, hoa hậu bán thân, ca sĩ bị tố lợi dụng tình tiền của người khác…Anh tự nhận mình là người thế nào?
- Bản chất tôi là người hiền lành, nhưng tôi không khờ, không ngu, không phải ai muốn cưỡi đầu, cưỡi cổ là được. Chính kiến của tôi rõ ràng, nắm bắt tình hình showbiz rất nhanh, gặp gỡ em út đồng nghiệp cũng có chút giang hồ nhưng là giang hồ đúng nghĩa. Tôi tự thấy là người biết sống biết chơi, biết cách hành xử của một tay giang hồ xịn thứ thiệt, biết cách bảo vệ đàn em chứ không phải loại giang hồ vặt.
- Người ta nói càng lên cao càng cô độc, trong cuộc đời này, có ai là bạn tri âm của anh không?
- Nếu có, tôi chỉ có một người bạn tri âm không cùng giới showbiz. Còn Hồng Ngọc vẫn là một cô em, anh Hoài Linh là một ân nhân. Với Dương Triệu Vũ, tôi coi như con trai mình vậy. Chẳng hạn tôi ít uống bia rượu nhưng Vũ rủ rê thì bận trăm công nghìn việc tôi cũng có đồng ý. Hoặc bỗng có người gọi: "Chết rồi Hưng ơi, thằng Vũ nó bị thổi còi" là mình đến đó giải quyết liền hoặc tìm người ở khu vực đó giải quyết giúp. Thậm chí, nó đi đâu chơi mà bị ai coi thường, ăn hiếp như vụ nó đi ăn nhà hàng, trên lầu người ta mở cải lương to quá, nó lên nói mở nhỏ giùm, họ thấy Vũ con nít nên nói: "Ngồi được thì ngồi, không ngồi được thì thôi". Thế là thằng bé gọi điện thoại về méc, tôi lại phải đến yêu cầu chủ quán tìm bằng được đứa nào láo lếu như thế (cười).
Nói cho chính xác, Vũ như khúc ruột của tôi, một người thân mà tôi coi như hiện thân của mình. Còn chuyện để chia một nửa vương quốc thì không có, tôi muốn Vũ phải tự tay làm ra tất cả mới biết quý trọng những điều đó. Thế nên khi mình ở trên đỉnh cao, dù có thích thú nhưng cũng rờn rợn và cô đơn.
- Như vậy mình cũng mất nhiều đấy chứ?
- Đúng ra tôi được nhiều sự lựa chọn khác nhau. Những thứ mất, nó đã mất ngay từ đầu rồi, hoặc vinh quang, hoặc gia đình người thân đầy đủ. Tôi đã chọn vinh quang nên sự tự do, hạnh phúc riêng tư cũng mất đi.
Ba tôi có 4 vợ, nhưng khi mất chỉ có 7 người đưa tang
- Thứ anh mất có liên quan đến tuổi thơ hay không mà khiến anh đau đáu với MV "Tuổi hồng thơ ngây" gần đây?
- Tuổi thơ của tôi mang màu xám. Thứ màu sắc đó nhiều hơn tất cả những màu khác. Từ bé, tôi đã cảm nhận được nỗi buồn, biết chắc niềm vui sẽ không ở lại với mình lâu. Tôi luôn tự nói với chính mình rằng: hạnh phúc đấy rồi bão tố sẽ tới ngay thôi. Và y như rằng là như thế!
- Anh chưa bao giờ chia sẻ về người cha của mình?
- Ba tôi mất rồi. Ông từng là cảnh sát và cũng là một thầy giáo. Những hình dung trong tôi về ông là một người cha ít nói, uống rượu nhiều, đa tình, nhiều vợ.
Ba tôi có 4 vợ, má tôi là vợ hai, đó là chưa kể đến những người tình khác. Ông có nhiều dòng con khác nhau. Vợ cả không có người con nào, nên ông gặp má tôi và tôi là đứa con đầu tiên của ông. Khi má có bầu em gái tôi, ba bắt đầu có người khác là bà ba, bà ấy sinh đôi hai người con trai bằng tuổi em gái tôi. Sau này, một trong hai đứa con sinh đôi của bà bị lạc khi đi xem múa lân, bây giờ không biết ở đâu dù chúng tôi đã cố gắng tìm kiếm. Còn bà tư làm chủ vựa đường ở Hoóc Môn (TP.HCM).
- Có nhiều vợ thế, ba anh sống với ai?
- Trước năm 1975, ông là người thành đạt, giàu có, nhiều tiền kinh khủng. Lễ thôi nôi của tôi theo lời má kể, vàng chất cả… thúng. Khi gặp biến cố về xã hội và cuộc sống, ba tôi từ từ rớt xuống đáy. Ông từ một anh hai trong dòng họ, làm ra rất nhiều tiền để lo lắng mọi thứ cho đại gia đình, nhưng ông đã mất dần quyền lực. Sau này ông chấp nhận đạp xích lô. Ông bị bệnh gan do uống nhiều rượu, khi đó gia đình tôi nghèo khủng khiếp, tôi đi làm nghề cắt tóc rồi nhưng không dư gì.
Khi ba nhập viện, tôi không biết làm gì có tiền để chữa bệnh cho ông. Chính vì ám ảnh sự ra đi trong nghèo khổ của ba mà tôi lao đi kiếm tiền, đến khi kiếm ra tiền nhiều, ba không còn nữa (ngậm ngùi, im lặng).
Bây giờ nghĩ lại tôi tức bản thân mình, 25 tuổi mà không biết làm gì hết, sao ngày đó mình đần độn thế! Đám ma của ba tôi là đám ma "lớn nhất" Việt Nam (cười nhạt). Nghèo đến độ người thân không trở về, một đám ma chỉ có 7 người đưa tiễn. Cái hòm chôn ông, gia đình phải mua nợ trước rồi đợi người ta đến viếng, gom tiền trả sau. May mắn lúc đó cậu tôi về nước, cho một số tiền vừa đủ làm đám ma.
- Sau đó cuộc sống của gia đình ba má anh ra sao?
- Ba lấy má vì ngày đó bà đẹp, học giỏi có tiếng. Khi gặp ba, bà bỏ nhà theo ông luôn. Nhưng họ sống với nhau không được bao lâu thì ly dị, khi đó tôi còn nhỏ lắm. Sau này ba thất thế, ông về với vợ cả. Khi đó bà ba đã chết. Còn bà tư không liên lạc được. Giờ thì người đã chết, người lang bạt đâu đó. Tôi chỉ hay về thăm má lớn, chu cấp tiền cho bà sửa lại nhà cửa, chữa bệnh.
Trong số các anh em cùng cha khác mẹ, giờ tôi liên lạc thường với một trong hai người em sinh đôi con bà ba. Đó cũng là đứa tôi chắc chắn nó là em mình, vì thấy nét mặt, ánh mắt rất giống ba.
Bây giờ tôi lớn, đi qua nhiều ngưỡng nên càng hiểu, thấm thía được nỗi đau mà ba từng phải chịu. Tôi sẵn sàng sống ít tuổi đi để đổi lại một gia đình đầy đủ ba má, đổi lại một gia đình không phải ly dị. Trong cuộc đời, có ba người tôi muốn dùng tuổi thọ của mình để đổi cho họ được sống lại là: ba tôi, cô Thanh Nga (nghệ sĩ sân khấu) và anh Phúc Điền (đạo diễn).
- Anh thấy mình giống ba ở điểm gì?
- Những cái lãng tử, đa tình, thích nghe nhạc, viết nhật ký… là giống ba. Còn suy nghĩ và đối đáp nhanh nhẹn, cái gì cũng muốn biết, khả năng chống trả tốt, hay bênh vực những người yếu, thích chứng tỏ mình và đứng ra che chở người khác là giống "bà già" (má anh). Má "gấu" lắm, rất dân chơi. Sau này ở với má, tôi từng có khoảng thời gian hạnh phúc, đầy đủ và vô tư. Lúc má còn làm chủ hụi có nhiều tiền, tôi sẵn sàng bao hết cái hồ bơi cho 4 đứa bạn chơi. Tôi ngông ngay từ ngày còn bé mà (cười).
- Nghe nói anh mua đất định xây lăng mộ tiền tỷ, đấy là vì ngông hay để trả hiếu cho ba?
- Khi mất, ba tôi muốn thiêu nên tro của ba được để ở ngôi chùa gần nhà má lớn. Tôi không dám rước ba về vì nói gì thì nói, má lớn là người cô đơn, cô độc nên tôi không tranh giành. Ở trên đỉnh cao sự nghiệp, tôi đã có kế hoạch hạ cánh cho mình. Vậy cái chết của bản thân, tôi cũng phải nghĩ đến. Đó là một ô đất rất lớn có khoảng chục phần đất, có tường bao quanh. Khi nói chuyện này, tôi rất tỉnh chứ không hề sợ hãi về cái chết. Có nhiều người bạn lớn của tôi mua đất lâu rồi mà không thấy… chết (cười).
Tôi không được phép ích kỷ
- Đến giờ anh vẫn chưa có con nối dõi. Có tin đồn một phụ nữ từ Thái Lan mới về nước sẽ mang thai giúp anh trong thời gian tới?
- (Cười lớn) Đúng là có người nói như vậy, người ta còn nói con của Thúy Vinh là con của Đàm Vĩnh Hưng. Hồi đó, Thúy Vinh cũng là người đề nghị hai anh em làm. Tôi hỏi: "Em ơi, thế mình sẽ đẻ ra con gì?" (cười), hai đứa tuổi không hợp.
- Còn chuyện anh nhờ người mang thai bên Thái Lan thì sao?
- Trời ơi, chuyện hoang đường.
- Anh từng nói sẽ sinh con năm 2011, nhưng mọi chuyện vẫn chưa đi đến đâu?
- Tôi cũng muốn và có hỏi một số nhà ngoại cảm mình tin tưởng. Họ nói hiện tại chưa được, phải năm 43 tuổi mới có.
Ngay cả lần chia sẻ với độc giả là mọi chuyện đã xong xuôi, người phụ nữ tôi tuyên bố là mẹ của con tôi bị ung thư máu, mọi thứ phải dừng lại hết. Tôi không muốn nói nỗi buồn đó ra vì người ghen ghét sẽ dè bỉu, chà đạp. Cái khó của tôi là tôi khó tính, muốn con mình phải hội đủ những điều đẹp nhất, hay nhất nên tôi phải tìm thật kỹ.
- Như Việt Thanh (trợ lý của Đàm Vĩnh Hưng) chẳng hạn? Có tin đồn là Việt Thanh sẽ sinh con cho anh?
- Không, Việt Thanh như em ruột của tôi, sẵn sàng sống chết với tôi. Cô ấy có hạnh phúc riêng, tôi không được phép ích kỷ.