Về đến ấp Bàu Trai Thượng, xã Tân Phú, huyện Đức Hòa, Long An hỏi nhà người phụ nữ tự phát sáng ai cũng biết. Chị là Nguyễn Thị Mai (SN 1972), sau hơn mấy chục năm sống bình thường thì bỗng nhiên đến năm 2007, cơ thể chị bắt đầu có những hiện tượng lạ.
Phát sáng mạnh như đốt cháy que diêm Tìm được nhà chị Mai, vừa bước chân vào bên trong, chưa kịp mừng thì điều đầu tiên đập vào mắt tôi chính là bức di ảnh của chị Mai được đặt trên bàn thờ còn nghi ngút khói. Chưa hết bàng hoàng thì chồng chị Mai - anh Trương Văn Bích (SN 1966) liền cất tiếng chào tôi mà như than: "Cô đến tìm vợ tôi phải không? Mai mất gần 1 tháng nay rồi, chắc tại căn bệnh quái quỷ đó, cô ơi".
Không giấu được vẻ mệt mỏi hằn sâu trên khuôn mặt, anh buồn rầu kể lại câu chuyện lạ kỳ của gia đình anh. Anh còn nhớ như in đó là đêm 27.01.2007, lúc ấy anh đang ngủ, bỗng nhiên chị lay mạnh anh dậy và nói: “Hình như nhà mình có ma”. Nghe vậy, anh Bích mới quay sang trấn an chị: “Chắc là do mình mệt quá nên nhìn thấy gì đó thôi, chứ ma cỏ gì đâu”.
Chị Mai lắc đầu quả quyết, rồi liền chỉ vào bụng của mình, kéo vạt áo ra thì thấy nhiều đốm sáng, ánh sáng lập lòe như đom đóm. Không tin vào mắt mình, anh Bích thử kéo áo vợ lên một lần nữa, vẫn thấy xảy ra hiện tượng đó.
Theo lời anh Bích thì sau khi kiểm chứng lại mấy lần, anh vẫn bán tín bán nghi. Anh cho rằng chắc tại mái nhà có chỗ thủng nên ánh trăng lọt qua chiếu lên người chị Mai. Anh bảo chị ngồi dậy, căng áo ra xoay khắp nơi để xem có thêm vệt sáng nào từ ánh trăng ngoài trời nữa không. Tuy nhiên, sau một hồi kiểm tra, anh Bích phát hiện nhà mình không hề có lỗ thủng nào.
Thậm chí phần cơ thể nơi tay chị Mai đang căng áo lại càng sáng rõ hơn khi chị xoay vào góc tối hơn. Anh Bích kể lại: "Lúc đầu tôi cũng hơi sợ, nhưng coi đi, coi lại nhiều lần tôi biết đó không phải là ma quỷ gì. Tôi nghĩ nó giống như một luồng xung điện được tích tụ rất lâu trong cơ thể vợ tôi, và có khả năng phóng điện ra ngoài thôi".
Lúc đầu, các đốm sáng chỉ xuất hiện ở vùng bụng của chị Mai, mà lạ là sau khi phát hiện ra điều này, bụng của chị cứ to dần lên mỗi ngày. Nhưng càng về sau, bất cứ chỗ nào trên cơ thể chị Mai đều có thể phát sáng.
Anh Bích buồn rầu tâm sự: "Ban ngày, khi vợ tôi chà tay vào quần áo, bất cứ vị trí nào trên cơ thể thì nơi ấy lại xuất hiện những vệt sáng lờ mờ vài giây rồi lặn mất. Khoảng thời gian ấy, Mai không dám ngủ, vì ban đêm là lúc phát sáng mạnh nhất. Về đêm, có khi vệt sáng không mờ mờ nữa mà lóe lên như khi ta quẹt một que diêm, hết sức lạ lùng. Đến nỗi các vệt sáng còn xuất hiện khi da thịt vợ tôi cọ xát với vải áo trên người".
Trương Mai Lin, 19 tuổi, con gái chị Mai cho biết: "Mẹ em bị hiện tượng lạ lùng như vậy liên tục trong khoảng 2 tháng. Mỗi lần ngồi gần mẹ là em nghe có tiếng lách tách giống như hai dòng điện đang chập vào nhau". Chị Nguyễn Thị Kim Loan, em gái út của chị Mai cũng cho biết: “Sau khi phát hiện chị tôi có dấu hiệu phát sáng, rất nhiều nhà báo và các nhà y học, khoa học đã đến nhà để tìm hiểu nguyên nhân, nhưng cuối cùng cũng không có kết quả gì". Chị Loan còn nói thêm: "Không biết thứ bệnh lạ này có lây hay không mà trong khoảng thời gian tôi chăm sóc chị Mai, cũng phát hiện tay mình có những tia sáng lâu lâu nó lại lóe lên, nhưng nhanh chóng mất đi. Tôi bị khoảng một tuần, còn chị Mai lại kéo dài gần 2 tháng”. Theo những người dân xung quanh nơi chị Mai sinh sống, thời điểm ấy có rất nhiều người hiếu kỳ ghé đến nhà chị Mai, họ còn xin được nghỉ qua đêm để được tận mắt nhìn thấy hiện tượng lạ. Để chứng thực điều lạ lùng này, đích thân Chủ tịch xã Tân Phú đã cắt cử người xuống xác minh và ghi nhận sự phát sáng của chị Mai. Hội Phụ nữ xã Tân Phú, nơi chị Mai từng công tác trước khi mắc bệnh lạ cũng từng xuống xác minh và công nhận là đây chuyện có thực, không hề bịa đặt, đồn nhảm hay mê tín dị đoan. Hành trình vô vọng Anh Trương Văn Bích cho biết, sau khi phát hiện những đốm sáng lạ lùng trên cơ thể, bụng chị Mai cứ dần to lên một cách rất bất thường. Anh Bích đưa chị Mai đi đến tất cả bệnh viện lớn nhất trong thành phố: Chợ Rẫy, BV Nhân dân Gia Định, 115, Hùng Vương, Triều An, BV Đại Học y dược TP. HCM, BV Từ Dũ … tất cả bệnh viện đều đưa ra câu trả lời vô vọng, nhưng mỗi nơi lại chẩn đoán bệnh tình của chị Mai một cách khác nhau. Anh Bích nén tiếng thở dài: "Bệnh viện này thì kết luận vợ tôi gan bị hỏng hoàn toàn chỉ còn cách đưa về nhà chờ chết, bệnh viện khác thì lại nói vợ tôi bị tim hở van 3 lá, rồi tràn dịch màng phổi, suy tim ... nhưng mà không nơi nào kết luận được vợ tôi chính xác bị bệnh gì".
Do gia đình quá khẩn thiết yêu cầu, một số bệnh viện lớn cũng nhiệt tình quan tâm và nghiên cứu bệnh tình của chị Mai trong thời gian khá dài. Như bệnh viện Chợ Rẫy từng quay băng video về tiến trình theo dõi và điều trị bệnh cho chị Mai, nhưng mọi nỗ lực tìm ra căn bệnh chính xác đều trở nên vô vọng. Người thân của chị Mai còn cho biết, từ khi phát bệnh cho đến lúc mất, chị Mai chỉ ăn chay không thể ăn được thịt cá, cứ ngửi mùi thịt cá là lại mắc ói. Bữa ăn hằng ngày của chị thường là bún, nước tương, hoặc rau luộc, sức khỏe ngày càng bị suy giảm nghiêm trọng. Đến lúc này, anh Bích không cầm được nước mắt, nghẹn ngào: "Mọi cố gắng đều không đem lại kết quả, vợ tôi đành sống với căn bệnh vô danh ấy suốt hơn mười năm. Ngày nào cũng phải uống thuốc trợ tim, suy gan rồi trợ tiểu, nhìn vợ ngày càng tiều tụy tôi đau lắm, chẳng biết làm sao?". "Có bệnh thì vái tứ phương", kể từ đó, ai chỉ gì anh Bích làm nấy, chỉ cốt mong sao cho vợ mau khỏi bệnh. Nhiều người đồn chị Mai bị ma, quỷ ám nên, phải dùng bùa chú thì may ra... Vì quá thương vợ nên anh Bích đành tặc lưỡi làm liều. Theo lời giới thiệu của một người bạn, anh cùng bố vợ của mình là ông Nguyễn Văn Nghĩa đã đưa chị Mai xuống tận miệt Châu Đốc, An Giang chữa trị. Thậm chí, anh đưa vợ sang cả Campuchia để làm bùa ngải nhưng vẫn "vô phương cứu chữa". Thấy anh Bích nước mắt ngắn dài , ông Nghĩa mới tiếp lời: "Khi nghe được lời giới thiệu thần y trị được bách bệnh, cả nhà tôi ai cũng mừng, nhanh chóng thu dọn hành lý đưa con Mai đi tìm nơi người ta chỉ. Vùng đó tôi đâu có rành, lạ nước lạ cái, hỏi thăm mãi mới tìm ra được". Theo lời ông Nghĩa, vị "thần y" trị bệnh cho chị Mai bằng cách cầm 3 nén nhang niệm thần chú gì không biết rồi đưa đi đưa lại lên đầu chị, cho đến khi nhang tắt hẳn. Sau đó ông ta cho chị Mai uống một thứ rễ cây, nhưng mỗi lần uống vào là chị Mai ói hết toàn bộ. Cứ như vậy 3 ngày liên tục không tiến triển gì, ông Nghĩa quyết định đưa chị Mai trở về nhà. Ông Nghĩa tâm sự: "Tiền mất tật mang, tôi chỉ còn biết nhìn con mà khóc thôi”. Uống thuốc rồi làm mọi cách, nhưng bụng chị Mai mỗi ngày mỗi to. Trong xóm có người bày cho chị ăn gạo lứt với muối mè. Chị Mai bắt đầu ăn, lúc đầu rất khó ăn, nhưng dần cũng quen, ăn được một thời gian ngắn chị thấy bụng mình nhỏ lại. Vội mừng, cứ thế chị tiếp tục ăn gạo lứtmuối mè thay hẳn những bữa ăn hằng ngày. Nhưng chỉ được một thời gian, chân tay chị Mai bị phù, có lúc về chiều chị bị ù tai và mắt thì không thể nhìn thấy gì. Người chị ngày càng xanh xao, chị chỉ còn khoảng 30 kg. Em Lin, con chị Mai và anh Bích, tâm sự: “Mẹ em ốm đến mức gió thổi mẹ cũng ngã, nhìn mẹ đau đớn em xót lòng lắm nhưng biết làm gì được bây giờ”. Lúc mới phát bệnh, chị Mai còn đi lại được, nhưng càng về sau chị chỉ nằm liệt giường ăn uống, vệ sinh cá nhân cũng phải có người chăm bón, ngay cả việc đi tiểu chị cũng phải nhờ đến thuốc.
Ngày 11.07.2012, chị Mai nhập viện 115, trong tình trạng tim và gan đã suy yếu trầm trọng. Tại khoa hồi sức tích cực và chống độc của bệnh viện, chị được các bác sĩ tận tình cứu chữa nhưng đã không qua khỏi. Trong hồ sơ bệnh án của chị Nguyễn Thị Mai ghi: nguyên nhân chị Mai qua đời là do suy tim và gan dẫn đến nhiều biến chứng nguy hiểm khác. Cộng với việc chỉ ăn gạo lứt muối mè trong một thời gian quá dài đã làm cho hồng cầu của chị tan dần, dẫn đến cái chết. Tuy nhiên cho đến bây giờ, anh Bích vẫn không tin vợ mình đã mất đi vì những chứng bệnh đã nêu trong hồ sơ bệnh án. Anh cho rằng: "Nếu vì những thứ bệnh có thể gọi tên thì với nỗ lực của gia đình tôi, Mai đã khỏi bệnh từ nhiều năm trước chứ đâu hằng ngày sống mòn với những cơn đau hành hạ. Thôi thì vợ tôi về với tổ tiên cũng là một cách để cô ấy dứt đi sự đau đớn. Nhưng tôi vẫn canh cánh bên lòng về căn bệnh lạ kỳ, hơn chục năm đi tìm kiếm nguyên nhân vẫn không thể có lời giải đáp...".