Lão tên là Nguyễn Văn Long, 72 tuổi. Không chỉ nổi tiếng với mái tóc kỳ dị của mình, lão Long còn được nhiều người biết đến với những khả năng đặc biệt kỳ lạ.
Mái tóc kỳ dị nổi tiếng miền quan họ
Lão sống một mình trong căn nhà nhỏ được xét vào diện nghèo nhất xóm 8, thôn Duệ Đông, thị trấn Lim. Đó là những gì chúng tôi biết trước khi tìm gặp lão. Ngôi nhà lão nằm sâu trong con ngõ nhỏ và là ngôi nhà lụp xụp nhất. Có lẽ chính vì thế mà lão chẳng cần phải cài cổng, khóa cửa bao giờ.
Ấn tượng đầu tiên khi đối mặt với lão là mái tóc vô cùng kỳ lạ, khuôn mặt đầy đặn, nước da hồng hào và tròm râu trắng như những sợi cước. Trông lão như những ông tiên, ông bụt mà ngày xưa thường được nghe kể. Thấy chúng tôi cứ trố mắt nhìn mái tóc kỳ lạ của lão, khiến lão có vẻ như đắc trí. Thế là lão lắc đi lắc lại mái tóc và nói: "Mấy năm gần đây nhiều người ở thị trấn này gọi mái tóc của tôi là mái tóc rồng, trước đây nó không giống lắm, thời gian gần đây tôi có để thêm tròm dâu nữa nên cũng hơi giống.
Khi nói về sự xuất hiện về mái tóc của mình lão Long kể rằng, năm 1994, vào một ngày hè nóng nực, lão ngước mắt lên nhìn mặt trời, lão nhìn mãi mà không phải chớp mắt rồi tự nhiên lão muốn hành trình về đất Phật Yên Tử (Quảng Ninh). Hôm đó trời nắng như lửa đốt. Lão khăn gói lên non thiêng Yên Tử để lễ phật. Lên đến Yên Tử đúng 12 giờ trưa, trời nóng khiến áo lão ướt sũng mồ hôi. Trong lúc ngồi nghỉ thở dốc bên một gốc cây cổ thụ, lão có cảm tưởng như trước mắt mình có một người cứ vẫy tay ra hiệu cho lão đi theo.
Lão lễ phật xong về nhà thấy trong người mình có sự thay đổi khác trước. Đặc biết thấy quý trọng mái tóc mình hơn, đối với lão mái tóc như một điều kỳ diệu tiếp thêm sức mạnh cho lão khi nghiên cứu sách báo hay làm một việc gì khó khăn. Thấy việc để tóc dài rất có ích cho mình nên lão đã quyết tâm để, dù khi mái tóc dài ngang vai, trùm hết tai rất khó chịu, nhiều người trong gia đình khuyên lão nên đi cắt nhưng ông không cắt. Để lâu rồi thành quen, mái tóc lão cứ thế mà dài ra và bết lại, dính kết vào nhau tạo thành búi rồi cứng dần.
Đến thời điểm này, sau gần 17 năm không cắt, mái tóc lão cũng không thể tách rời ra mà cứ sợi này đan vào sợi kia tạo ra những hình thù kỳ lạ. Nhưng lão Long thích nhất là để mái tóc kiểu đầu rồng vì khi kết hợp với bộ ria mép và tròm râu dưới cằm thì nó giống đầu một con rồng y như đúc. Chỉ thi thoảng lão mới kết lại mái tóc hình con chim đại bàng, con phượng đang sải cánh xà xuống để bắt mồi. Lão bảo: "Mái tóc của tôi rất ít khi bị dính nước, nếu có gội đầu thì chỉ gội mỗi phần chân tóc, chính vì thế mà đuôi tóc ngả sang màu vàng, nhìn thế thôi chứ không hề bẩn. Nhiều người mới nhìn thấy còn cho rằng nó bẩn nên mới bết lại. Đã nhiều lần tôi gội thử nhưng nó vẫn thế”...
Theo lão Long thì mới đầu để mái tóc này rất ít người biết đến. Một hai năm gần đây rất nhiều người từ khắp nơi đến gặp lão chỉ để được một lần tận mắt chứng kiến mái tóc kì dị này, có người còn muốn được sờ tận tay. Nhất là những ngày diễn ra Hội lim du khách khắp nơi kéo đến nhà tôi đông ngùn ngụt như là đi hội. Nếu tôi thu vé chắc qua mùa hội tôi cũng có trong tay vài triệu, lão Long vui tính đùa như vậy.
Nhưng lão nói, lão vui nhất là mỗi lần ra đường được các cháu nhỏ bám theo và nói: "Ông tiên chúng mày ơi, mình đi theo ông tiên chơi đi, rồi ông đưa tay bế các cháu theo chơi khắp thôn. Không chỉ vậy, mỗi khi lão ra quán nước ngồi đàm chuyện với các bạn già hay chơi cờ thì mọi người kéo đến xem rất đông, cứ tưởng họ xem chơi cờ, ai cũng nhìn mái tóc lão mà nghi ngờ không biết giả hay thật, sao nó lại kỳ lạ vậy?”.
Chính vì thế mà mỗi lần lão ra quán nước đều được uống miễn phí. Vì mỗi khi lão ngồi quán nào là người đi đường thấy lạ cũng vào ngồi nghỉ, vừa để uống nước, vừa được chiêm ngưỡng mái tóc kì lạ ấy. Nhưng điều khiến lão buồn nhất là người nhà và một số người không thích lão để mái tóc này nên mỗi khi gặp lão là họ lại động viên cắt tóc. Động viên không được họ lại mỉa mai đủ điều. Nhưng dù ai nói ngả nói nghiêng; lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân. Lão Long đọc lại hai câu trên như muốn khẳng định rằng: sẽ không bao giờ cắt mái tóc này cho đến khi ông về với cõi vĩnh hằng.
Người kỳ lạ nhất xứ Kinh Bắc
Lão Long cho biết: "Tôi không thích nói chuyện với những ai gặp tôi là bảo cắt tóc, chính về thế đã không ít người đến gặp tôi chỉ vài phút là đã bị đuổi ra khỏi nhà. Còn những ai mà yêu thích mái tóc của tôi có thể ngồi nói chuyện cả ngày, chuyện gì tôi cũng có thể nói, kể cả những vấn đề thời sự trong nước lẫn nước ngoài. Nếu nói về chuyện đạo phật thì tôi có thể nói cả tháng không hết. Dứt lời, lão Long lôi trong tủ ra một chồng sách kinh phật. Theo lão thì mấy năm gần đây lão thường xuyên nghiên cứu loại sách này và thấy nó rất bổ ích cho cuộc sống thường ngày của mình. Cũng từ thường xuyên đọc sách phật nên từ lâu lão đã ăn chay niệm phật”.
Sở thích lớn nhất lúc về già là nghiên cứu sách, mỗi khi thấy trong người bức bối là lão liền đạp xe đi dạo khắp nơi trong làng. Phần để cho thoải mãi tinh thần, phần để mang lại niềm vui nụ cười cho cả xóm làng. Chúng tôi thấy lạ vì chỉ đạp xe quanh làng cũng khiến mọi người vui? Lão Long chỉ tay lên mái tóc và nói: "Đây chính là niềm vui của không ít người ở thôn này”, rồi ông ngẩng mặt cười đầy mãn nguyện.
Chúng tôi hỏi: "Sao lão nhiều tuổi rồi không ở cùng với con cháu cho vui lại ở một mình, buồn lắm?”. Lão Long hất tay: "ôi dào, ở một mình tự do hơn, thích làm gì thì làm, thích ngủ thì ngủ, nếu buồn thì đã có đài và ti vi xem. Với lại lão năm nay 72 tuổi rồi nhưng chưa bao giờ bị bệnh gì cả, chưa một viên thuốc nào vinh dự được lão uống đâu đấy. Nếu thấy không được khỏe là tự bốc thuốc nam uống là khỏe ngay mà”.
Khi lão mới nhắc đến cái tuổi 72 của mình nhìn thoáng qua chắc chẳng ai tin, vì da mặt lão lúc nào cũng ửng hồng, nụ cười lại trẻ trung. Sở dĩ có được sức khỏe và sự trẻ trung như vậy là do thường ngày lão ăn chay, niệm phật. Lão cho biết có khi cả năm lão không ăn thịt, mỗi bữa chỉ ăn lưng bát cơm với rau, đói quá thì ăn hoa quả. Không biết có phải vì lão quá tôn sùng phật không mà mỗi khi nhắc đến đạo phật là mắt lão lại sáng lên như được tiếp thêm sức lực. Dù lão rất hay đi lễ chùa, nhiều lần lão con ở trong chùa cả chục ngày để được nói chuyện với các sư trụ trì trong chùa và tìm hiểu về phật. Với lão, Phật ở trong tâm, nên không cần phải xuống tóc để đi tu, chỉ cần một lòng hướng phật là được.
Đang nói chuyện về Phật, bỗng dưng lão chuyển chủ đề bằng cách đưa tay lên vuốt bộ lông mày dài và trắng của mình. Lão khoe rằng: "Đôi mắt của tôi có một sức chịu đựng kỳ lạ, đó là nhìn mặt trời mà không hề chớp mắt, tôi có thể nhìn đến khi chán thì thôi”. Do trời mưa nên lão không thể nhìn mặt trời cho chúng tôi xem, lão lục ở dưới đống chăn đầu giường đem ra chiếc đèn pin và bảo chúng tôi chiếu thẳng vào mắt lão. Quả thật không hề chớp mắt cho đến khi chúng tôi mỏi tay, lão còn hẹn nếu chưa tin hôm nào trời nắng gắt nhất các chú đến nhà gặp lão.
Với chúng tôi và có thể rất nhiều người đã từng gặp lão thì đều tin chắc chắn một điều là lão đang sở hữu một mái tóc vô cùng kỳ lạ, hiếm có ở nước ta.