MC Diệp Chi quen mặt với nhiều khán giả truyền hình qua các chương trình trên VTV như: Đường lên đỉnh Olympia, Điều ước thứ 7... Đằng sau công việc bận rộn ở Đài, Diệp Chi có cuộc sống bình yên bên con gái. Con gái Diệp Chi tên ở nhà là Sumo (tên thật An Nhiên, năm nay 10 tuổi).
Khi gần đây có quá nhiều trường hợp đau lòng, Diệp Chi đã viết 1 bức tâm thư cho con gái. Trong đó có thể thấy khác với ông bố bà mẹ khác, Diệp Chi luôn trân trọng sự nỗ lực cố gắng hay những món quà nhỏ của con. Hai mẹ con là bạn, chia sẻ vui buồn trong cuộc sống, thậm chí sẵn sàng làm fan cuồng của BTS vì sở thích của con.
Diệp Chi có cách dạy con khiến nhiều người phải ngưỡng mộ.
Nội dung chia sẻ của Diệp Chi:
"Được may mắn làm mẹ của bạn nhỏ này và ở bên bạn ấy hơn 10 năm nhưng mẹ vẫn chưa khi nào hết bất ngờ và xúc động vì tình yêu mà bạn dành cho mẹ. Lâu lâu rồi không viết gì dài lên Facebook, tối nay hôn tạm biệt Mô đi ngủ, rồi mẹ ngồi đó, ngắm mấy bức tranh Mô tặng, đọc lại log chat toàn chuyện nhăng nhít, nhí nhố của hai mẹ con, thấy lòng thật vui.
Mẹ nhớ hôm 7/3, Mô gọi điện, xin ở lại lớp vẽ thêm 1 tiếng đồng hồ để hoàn thành nốt bức tranh còn dở. Mẹ hơi ngạc nhiên vì một buổi học vẽ 2 tiếng đồng hồ là đã dài. Thông thường, một bức phải vẽ đến 2 buổi mới xong, không hiểu sao hôm nay em Mô lại cuống quít thế. Tới khi em về, tay lấm lem cầm bức tranh có mái nhà trắng trên nền trời xanh Santorini, mặt hớn hở "Quà 8/3 em tặng mẹ đấy ạ, em phải xin cô ngồi vẽ thêm cho kịp" thì mẹ mới vỡ lẽ. Hoá ra, em phải "chạy deadline" 8/3 nên tập trung cao độ, ngồi còng lưng vẽ liền tù tì 3 tiếng đồng hồ. Thương quá là thương...
Bức vẽ con gái Diệp Chi miệt mài hoàn thành cho xong để tặng mẹ.
Chiếc ốp điện thoại của mẹ cũng là do em tìm được một tiệm trên Instagram, tự chọn ảnh của hai mẹ con rồi bảo "Mẹ đặt người ta làm nhé, em sẽ rút tiền từ lợn tiết kiệm tặng mẹ". Chiều hôm trước người ta ship ốp thì sáng tinh mơ hôm sau, mẹ mở mắt đã thấy em ngồi tỉ mẩn xâu chuỗi cườm cùng màu, buộc vào vỏ điện thoại để mẹ đeo vào tay khi selfie cho đỡ mỏi.
Bàn làm việc của mẹ, có mấy món đồ gốm em tự nặn yêu ơi là yêu. Hũ cho mẹ để kẹp tóc và vòng vèo, đĩa cho mẹ đốt Palo santo. Nhìn vậy thôi, chứ để làm mấy món này cũng mất cả mấy ngày, ngồi nặn tạo hình, phơi khô, sơn màu, phủ bóng, tay và áo lấm lem hết cả. Lúc nào em cũng để ý quan sát xem mẹ cần gì, thiếu gì rồi bất ngờ tặng mẹ. Mẹ cứ được nhận quà suốt ngày, chẳng nhân dịp gì, có ai sướng như mẹ không?
Nữ MC luôn trân trọng món quà do con gái làm, từ chiếc vòng nhựa không mấy giá trị cũng được Diệp Chi đeo đi làm.
Mỗi tối trước khi đi ngủ, bao giờ em cũng để một chiếc gối tựa lớn chắn đầu giường, ngay chỗ mẹ nằm. Hồi đầu mẹ không để ý. Đến một hôm trước khi ngủ, mẹ cho gối xuống kê chân thì em bảo "Gối đấy em dựng đầu giường cho mẹ đỡ chói mắt đấy". Thì ra cạnh đó là chiếc đèn ngủ. Em sợ tối nên đi ngủ lúc nào cũng phải có đèn bật lờ mờ. Lại lo mẹ chói mắt nên để chiếc gối chắn lại... Bao nhiêu những để ý và quan tâm li ti ấy mỗi ngày khiến mẹ tan chảy và xúc động quá! Hẳn mọi người còn nhớ khi em Mô mới 3 - 4 tuổi, đến giờ đánh răng bao giờ cũng nặn sẵn kem lên bàn chải cho mẹ và để cốc nước ngay ngắn bên cạnh. Tới lúc mẹ tắm thì bật trước nước nóng và quần áo ngủ, khăn tắm sẵn sàng. Đi du lịch với em, mẹ luôn được chăm sóc tận răng, luôn có một "bà cụ non" thúc giục, quản lý giờ giấc để đảm bảo không trễ giờ bay hay giờ tàu chạy cũng chính "bà" í chắp tay đi trước ngó sau quan sát xem bà mẹ đãng trí có quên đồ gì không...
Mẹ vẫn không ngừng nói với em mỗi tối về tình yêu mẹ dành cho em, về bước ngoặt tuyệt diệu trong cuộc đời khi mẹ đón em đến với thế giới, về niềm hạnh phúc tột cùng khi mẹ có em bên cạnh mỗi ngày - vừa là con gái của mẹ, vừa là người bạn thiết thân nhất để mẹ dựa vào những khi mệt mỏi hay yếu lòng. "Mẹ luôn đứng về phía em, cùng phe với em, sẵn sàng lắng nghe mọi chuyện và sẽ bảo vệ em tới tận hơi thở cuối cùng. Mẹ không tưởng tượng được cuộc đời mẹ sẽ buồn và tệ thế nào nếu không có em. Em có biết em quan trọng với mẹ như thế nào không ạ? Em là cả thế giới, là vũ trụ, là không gì so sánh được"... Nhiều khi, hai mẹ con nằm ôm nhau thật chặt, nói với nhau mấy câu sến sẩm quen thuộc, toàn dùng những từ ngữ kiểu thậm xưng siêu cấp, miệng cười mà nước mắt cứ chảy dài... Vì hạnh phúc, vì cảm nhận những kết nối thật quá rung động, thiêng liêng của tình mẫu tử. Có hôm Mô nghe mẹ tỏ bày rồi lén quẹt nước mắt. Mẹ trêu "Mô khóc đấy à", nàng lắc đầu nguầy nguậy "Đâu đâu, con ngáp đấy mà".
Diệp Chi: "Mẹ vẫn không ngừng nói với em mỗi tối về tình yêu mẹ dành cho em".
Mẹ con mình cứ thế bên nhau, qua bao nhiêu giông bão chỉ hai mẹ con mình hiểu, để đến được những ngày nắng lên rực rỡ. Nhiều khi, mình chẳng có nhu cầu gặp gỡ ai vì đi đâu làm gì cũng có cô bạn thân bên cạnh rồi. Cứ hễ đi công tác là lại "cắp" cô ấy đi cùng. Đi chơi thì chẳng bao giờ thiếu nhau vì không có Mô thì mọi chuyến đi đều trở nên vô nghĩa. Vào tiệm trà mỗi đứa một quyển sách cắm đầu đọc, thi thoảng mới ngẩng lên nói với nhau vài câu vu vơ "Bánh ngon, trà ngon quá" mà cũng làm nên cả một chiều êm dịu. Có khi, hai đứa ngồi cả tối rúc rích xem đủ thứ video mukbang, trầm trồ "Ngon nhỉ, mai mẹ nấu nhé" hay cùng hát ông ổng mấy bài của thần tượng Mô thích thế mà cũng sướng rơn tới tận hôm sau. Hiểu sở thích của nhau tới nỗi, mẹ cũng là một Army chính hiệu và thuộc hết các bài hits của BTS mí cả Twice rồi nhé. Sáng nay, BTS tham dự Grammy nên hai mẹ con lại có chuyện để "buôn bán" rôm rả cả ngày dài. Đã ngoắc tay với nhau là đợi dịch dã ổn, BTS tổ chức concert thì mẹ con mình mua vé, đeo băng đô, cầm lightstick đi hò hét. Mẹ không ngại đu trend nhí nhố, thi thoảng làm mấy trò điên điên rồ rồ cho Mô xem, miễn làm Mô vui (mình cũng được trẻ lại) và quan trọng là đến gần với con nhất có thể mà cả hai không phải gồng, ép.
"Đã ngoắc tay với nhau là đợi dịch dã ổn, BTS tổ chức concert thì mẹ con mình mua vé, đeo băng đô, cầm lightstick đi hò hét", lời hứa của Diệp Chi với con.
Thương lắm thì cũng có lúc giận lắm. Nhiều ngày đâu chỉ có mỗi niềm vui. Con vùng vằng, mẹ buồn bực, vì chưa kịp "bắt sóng" và hiểu nhau. Nhưng dù thế nào, đến cuối ngày lại áp dụng "chiến thuật" 15 phút "kể tội" là đâu sẽ vào đấy. "Chiến thuật" này mẹ đã khởi xướng từ ngày Mô còn bé xíu. Bất kể hôm đấy trôi qua thế nào, mỗi tối khi ôm nhau đi ngủ hai mẹ con sẽ cùng tua lại. Mẹ có điều gì làm con buồn, con đã làm gì khiến mẹ bực. Hai đứa nói ra bằng hết, rồi xin lỗi nhau, ôm nhau xí xoá, thế là hết (đơn giản không?). Vấn đề nào cũng được giải quyết ngay, con không ấm ức, mẹ không giận dai. Chắc vì mình chỉ có mỗi một cô con gái để dành trọn thời gian, chắc vì hai mẹ con đều siêu "sến sẩm" nên mấy trò tỉ tê, thủ thỉ này cực kỳ phát huy tác dụng. Vì mẹ yêu con nên mẹ sẽ luôn đặt con lên hàng đầu trong mọi lựa chọn và quyết định. Niềm vui, sự thoải mái của con luôn là thước đo (gần như) duy nhất. Vì con yêu mẹ nên con lúc nào cũng muốn làm mẹ vui, bằng những món quà bất ngờ, bằng sự cố gắng. "Mẹ không cần em học giỏi hay làm gì cũng phải tốt, vì mỗi người một khả năng. Mẹ chỉ cần em cố gắng trong từng việc nhỏ. Học bài hay chơi game, vẽ tranh, chơi đàn,... làm gì cũng nên tập trung và cố gắng đến nơi đến chốn. Khả năng mình bằng này, mà vì mình chưa nỗ lực, chưa nghiêm túc, vì mình thiếu tập trung thì khi xong xuôi, nghĩ lại sẽ tiếc lắm đấy" - Mẹ toàn động viên em thế.
Nữ MC nhắn đến con: "Mẹ không cần em học giỏi hay làm gì cũng phải tốt, vì mỗi người một khả năng. Mẹ chỉ cần em cố gắng trong từng việc nhỏ. Học bài hay chơi game, vẽ tranh, chơi đàn,... làm gì cũng nên tập trung và cố gắng đến nơi đến chốn".
Vì hai mẹ con coi nhau là bạn nên mọi hoạt động đều cùng tham gia, những biến đổi cảm xúc trong lòng dù bé thôi cũng chẳng giấu được. Mẹ ngồi phòng khách, em mang iPad đến ngồi cạnh, chơi game và chat group với bạn, mẹ hùa vào là chuyện bình thường (lớn hơn chút nữa chắc sẽ khác). Thoải mái với nhau là vậy nhưng mỗi lần vào phòng em, mẹ đều nhớ gõ cửa. Đồ của nhau trước khi dùng hay mang đi đâu đều phải hỏi ý kiến người còn lại. Đó là nguyên tắc đã giao kèo từ khi Mô còn bé. Những quyết định chung luôn phải có sự tham gia bàn bạc của cả hai... Tình cảm thắm thiết nhưng vẫn phải dựa trên những nguyên tắc và hơn hết là sự tôn trọng dành cho nhau, nhỉ?
Để con nghe mình, hãy bằng mọi giá chinh phục được trái tim con, mình nghĩ thế. Phải xác định trước là "con đường" ấy rất uốn lượn chứ không thể thẳng băng như mình tự tin vạch sẵn được. Thi thoảng cũng phải cho con cơ hội được tuýt còi, mạnh dạn chỉ cho mẹ thấy mẹ đang đi nhầm đường, "Rẽ lối này mới đúng mẹ ơi".
Mô có một bà mẹ rất đãng trí, chuyên gia muộn trễ, lắm lúc ngờ nghệch, đôi khi cũng nóng giận vô cớ, có nhiều điều mẹ nhắc con rồi chính mẹ còn chưa làm được, nhưng trên hết, Mô cũng là người hiểu nhất rằng: Mẹ yêu và cố gắng vì con nhiều như thế nào. Những khi công việc khiến mẹ đuối sức, mẹ chỉ mong được về nhà, được con chạy ùa ra đón, có bàn tay nhỏ vuốt má và một bờ vai (ngày càng lớn rộng) cho mẹ ngả vào mà thôi. Con viết trong bài văn về mẹ "dù mẹ bận rộn nhưng luôn cố gắng hết sức vì gia đình"...
Tin nhắn của hai mẹ con Diệp Chi.
Thật may khi con hiểu cho những cố gắng của mẹ. Bài văn mẹ xin public nhưng Mô không đồng ý, con bảo "đấy là tình cảm riêng tư", ừ thì mẹ tôn trọng đành cắt mỗi một câu ngắn gọn súc tích. Chỉ thế thôi, cho mẹ nhìn vào và có thêm bao nhiêu động lực để cố gắng. Mẹ vẫn mắc rất nhiều lỗi nên không thể làm một bà mẹ hoàn hảo, mẹ chỉ có thể cố gắng trở thành một người mẹ được con yêu và tự hào. Hành trình ấy mẹ vừa dò dẫm, vừa học và phấn đấu cũng phải mất cả đời, con yêu ạ. Nên hãy kiên nhẫn với nhau mỗi ngày, con nhé!".