Suốt 4 năm học đều được nhận học bổng, lúc nào cùng đứng top 10 người giỏi của trường, tốt nghiệp loại ưu tôi hạnh phúc hãnh diện đón nhận tấm bằng cùng với những bó hoa tươi thắm của bạn bè tặng cho. Ấy vậy mà ra trường bạn bè học kém thậm chí đứng top đầu từ dưới lên đều có công việc với mức lương cao, còn tôi thì chạy đôn chạy đáo vác hồ sơ đi hết công ty này đến công ty khác để kiếm việc.
Với tấm bằng quản trị kinh doanh tôi xin vào các công ty lớn thì họ đòi kinh nghiệm chứ không cần tấm bằng đẹp, sau 2 tháng không thấy công ty nào gọi tôi lại tiếp tục rải hồ sơ ở những công ty nhỏ, nhưng họ chỉ tuyển nếu tôi chấp nhận đi bán hàng chứ không cần người quản lý.
Ra trường bạn bè đều có công việc với mức lương cao, còn tôi thì chạy đôn chạy đáo vác hồ sơ đi hết công ty này đến công ty khác để kiếm việc (Ảnh minh họa)
5 tháng sau khi ra trường tôi vẫn chưa xin được việc, lương thực trợ cấp cũng cạn dần, bố mẹ bắt đầu cắt giảm viện trợ buộc tôi phải thắt chặt chi tiêu, đến khi trong người không còn đồng nào nữa tôi bắt đầu chấp nhận làm công việc của nhân viên bán hàng.
Cái công việc mà trong tư tưởng của mọi người là chỉ dành cho những người không có học hành gì, vậy mà khi làm rồi mới thấy đây là công việc không đơn giản như tôi nghĩ. Nó đòi hỏi cái duyên bán hàng, sự kiên trì nhẫn nại, với bản tính kiêu căng ngạo mạn của tôi chỉ làm 1 tuần thôi đã bị khách hàng kêu ca quá trời, nên công ty nhanh chóng chấm dứt hợp đồng.
Thất vọng chán nản không biết rồi ngày mai mình sẽ sống bằng gì, ngồi trong công viên nhìn mọi người hạnh phúc sánh đôi với nhau mà tôi chỉ chực khóc mà không thể khóc được. Sao số phận mình hẩm hiu đến thế, bạn bè đứa nào cũng xin được việc hết rồi còn mình giỏi giang là vậy mà không công ty nào cho một cơ hội để thể hiện chứ. Như có một phép màu, đang buồn thấu cả ruột gan thì từ đâu xuất hiện một anh chàng to cao đẹp trai hỏi thăm:
- Người đẹp sao buồn thế?
- Buồn chứ vui sao được khi mà tiền hết công việc cũng chẳng kiếm nổi để nuôi cái miệng.
- Em định xin vào lĩnh vực gì?
Sau khi nghe tôi kể ngành nghề được đào tạo anh ấy hồ hởi nói:
- Nếu em không chê thì đến công ty anh làm nhé, anh đang cần một trợ lý kinh doanh giỏi em chắc chắn sẽ đáp ứng được yêu cầu.
Như một người chết đuối vớ được cọc tôi mừng rỡ cảm ơn rối rít và hứa sẽ nộp đầy đủ hồ sơ ngay trong ngày mai. Anh ấy đi rồi để lại tấm card cho tôi tiện liên hệ, trong lòng tôi hồi hộp hạnh phúc sung sướng lắm. Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, tô chút son phấn cho tươi tắn, chọn bộ quần áo đẹp nhất trong buổi ra mắt đầu tiên. Mừng quá không có tâm trạng nào ăn sáng nữa tôi vội đến công ty cho kịp giờ, nhưng thật không ngờ trên đường đi đến chỗ công ty ấy có nhiều chỗ tắc đường khiến tôi phải nhích đi từng centimet một.
Lại phải đi tìm địa điểm nữa nên thay vì dự định 8h đến thì 9h tôi mới chớm cửa của công ty. Từ dưới tôi ngước nhìn công ty theo địa chỉ trong chiếc card thì đây quả là một công ty lớn. Mà đây là công ty tôi thường thấy trong các chương trình làm từ thiện trên truyền hình. Đúng là chậm mà chắc thật không ngờ anh ấy lại giúp mình có được vị trí tốt trong công ty nổi tiếng vậy, đang hạnh phúc bước đi thì từ đâu có một đứa trẻ đang đi xe trong khuôn viên công ty ngã lăn ra sân. Nó khóc kêu ré lên:
- Cô ơi giúp cháu với?
Tôi bước lại gần định dang tay giúp đỡ nó nhưng máu me từ đầu nó cứ chảy tứa ra khiến tôi hoảng quá vội chạy đi sợ ở đó bị liên lụy. Thật may vừa kịp thang máy, đứa trẻ cứ hướng mắt về tôi thậm chí nó còn đưa tay như cầu cứu tôi, nhưng chẳng hiểu sao tôi không có chút rung động nào cả. Có lẽ lúc này chỉ có công việc mới là điều tôi bận tâm nhất.
Sau khi hỏi thăm một hồi tôi cũng đến được phòng của người đàn ông đẹp trai hôm qua đã giới thiệu tôi đến đây. Vừa bước vào phòng tôi giật mình khi thấy đứa trẻ ban nãy đã đứng ở trong đây, đầu nó không có máu, mà rõ ràng ban nãy tôi nhìn thấy máu cơ mà. Đang lắp bắp không nói lên lời thì anh giám đốc lên tiếng:
- Rất vui mừng được chào đón em đến công ty, anh cứ tưởng em không đến đang định gọi điện hỏi xem thế nào, như hôm qua anh đã nói nên em chính thức là nhân viên của công ty anh rồi, ngay bây giờ em có thể giúp anh soạn thảo cái hợp đồng để chiều nay anh đi ký kết với bạn hàng mới.
- Vâng em cảm ơn anh đã tin tưởng vào năng lực của em, em sẽ không làm anh thất vọng đâu?
Anh bàn giao sổ sách cho tôi rồi quay sang đứa trẻ hỏi:
- Hôm nay con đến đây đã làm cho anh chị nào trong nhân viên phật lòng chưa? Con lớn rồi nghịch vừa thôi, toàn chơi những trò tai quái ai mà chịu nổi, mà sao cô giáo con suốt ngày họp hành vậy? Đấy cảnh gà trống nuôi con khổ vậy đấy em, cứ mỗi ngày cô giáo nó đi họp là y như rằng lại đến công ty làm những trò mà không ai nghĩ ra.
- Hôm nay không con không làm ai phật lòng nhưng lại có người làm con phật lòng đó.
- Ai vậy con?
- Cô này.
(Ảnh minh họa)
Nhìn thằng bé chỉ tay vào tôi khiến mặt tôi đỏ ửng lên xấu hổ lắp bắp không nói lên lời.
- Ban nãy con bị ngã văng ra sân máu me chảy đầy đầu nhưng cô ấy chỉ nhìn cái rồi vội chạy đi mặc cho con cầu xin cô ấy.
- Có chuyện đó sao mà bố có thấy máu trên đầu con đâu.
- Con mà chảy máu thật chắc bây giờ bố không nhìn thấy con đâu.
Anh giám đốc hết nhìn tôi rồi nhìn đứa con, tôi vội thanh minh:
- Em nhìn nét mặt nó không có biểu hiện gì của sự đau đớn đoán là trò trẻ con nên không muốn tiến đến sợ nó lừa thì xấu hổ chết.
Anh cầm hồ sơ xin việc nhét lại vào cặp của tôi mà nói:
- Em ạ, anh thành thật xin lỗi công ty này không thể nhận người nhân viên không có đức, anh cũng thường dạy con mình phải biết giúp đỡ người khác nay em làm như vậy thì đi ngược với quan niệm sống của bố con anh thì trước sau chúng ta cũng không thể cộng tác tốt với nhau được.
Xấu hổ không biết nói gì nữa, thằng nhỏ mặt vênh váo như thách khiến tôi càng điên tiết, thật không ngờ đứa trẻ mới có hơn 6 tuổi ranh đã làm tôi bị bẽ mặt mất một công việc mà tôi đã đợi chờ từ lâu lắm rồi. Bị tống cổ ra khỏi công ty tôi giận dữ giật hồ sơ xin việc trên tay anh ta mà bước ra khỏi phòng không thèm nói một câu tạm biệt. Bây giờ có thời gian ngồi ngẫm lại tôi mới thấy tính cách mình chẳng ra gì cần phải thay đổi chứ cứ ích kỷ chỉ biết lấy bản thân thì suốt đời tôi không ngóc đầu lên nổi.