Sau này lớn lên, chồng vừa làm vừa học ở trường đào tạo nghề về pha chế. Khi có việc làm rồi, anh học thêm nhiều khóa để nâng cao tay nghề. Lúc chúng tôi cưới nhau thì anh cũng có công việc ổn định trong khách sạn lớn ở Hà Nội.
Còn tôi học đầu bếp, ra trường cũng xin đi làm vài nơi, đến giờ thì đang làm quản lí cho một nhà hàng hải sản. Chồng kể cho tôi nghe hết mọi chuyện về quá khứ, tuổi thơ của mình, duy chỉ có mẹ là anh chưa một lần nhắc đến. Tôi có hỏi nhưng anh thường gạt đi, bảo “anh không có mẹ” hoặc “mẹ anh chết lâu rồi”. Trong suy nghĩ của chồng, anh hận mẹ vô cùng mà lí do thì không ai biết.
Thấy chồng cáu gắt, bực bội mỗi khi nhắc đến mẹ nên tôi cũng hiểu ý không quan tâm đến nữa. Cho đến hôm qua, chồng đi làm ca đêm, tôi cho 2 con ngủ thì cũng về phòng xem điện thoại một lúc rồi ngủ lúc nào không hay. Giữa đêm, nghe chuông cửa reo liên hồi mà tôi chột dạ, nghĩ có chuyện không hay rồi.
Vội quấn tóc chạy ra nhìn rồi mới mở cửa thì tôi thấy chồng đang bế trên tay một người phụ nữ chạc tuổi mẹ anh, tóc tai phủ kín mặt, da tái xanh, tay nhăn nheo, trông đến khổ. Anh bế thốc bà ấy vào giường của vợ chồng tôi rồi đặt xuống. Bị bất ngờ nên tôi chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, cứ đứng chôn chân một chỗ nhìn chồng. Câu hỏi gấp gáp của anh khiến tôi bừng tỉnh:
- Em ơi, mau vào đây giúp anh một tay.
- Em… em đây.
- Nhà còn nhiều tiền mặt không em, em cất ở đâu, mau lấy cho anh để đưa cô ấy đi viện.
- Còn… nhưng, nhưng ai đây… sao anh lại…?
- Anh sẽ giải thích sau, giờ em lấy tiền rồi gọi giúp anh một chiếc taxi, nhanh lên.
(Ảnh minh họa)
Tôi như một cái máy làm theo mệnh lệnh của chồng. Vì phải ở nhà trông con nên chỉ có chồng tôi đưa bà ấy vào viện, cả đêm tôi cũng thấp thỏm không ngủ nổi. Sáng nay chồng tôi về lúc trời tờ mờ, anh mệt mỏi nằm vật xuống giường: “Lấy cho anh cốc nước, anh mệt quá”.
Uống ực một hơi, anh bảo: “Mẹ anh đấy, hôm qua giữa ca anh cùng mấy đồng nghiệp ra ngoài uống trà đá. Thế mà lại thấy bà ấy ngã vật trước mắt, bên cạnh là khay tăm, bút và một số vật dụng cá nhân, là người đi bán dạo ấy em. Anh vội chạy đến đỡ bà ấy lên thì thấy chiếc vòng ngọc cũ rích khắc tên anh trên đó đã vỡ làm đôi. Trong cơn mê man, bà ấy vẫn cố nắm chặt chiếc vòng. Anh nghi ngờ nên mới đưa bà về nhà để xác định lại xem có đúng không. Sự thật là vậy em ạ”.
- Vậy, nhưng, à mà sao anh biết đó là mẹ mình trong khi có biết bao cái tên trùng nhau cơ mà.
- Ngày xưa lúc mẹ bỏ anh trước trại trẻ đã gửi kèm một lá thư và chiếc vòng ngọc, còn bà giữ một cái để sau này anh có đi tìm thì còn có thông tin mà nhận biết. Anh hận bà lắm, hận bà đã bỏ rơi mình từ khi đỏ hỏn, nhưng mà, giờ anh không thể bỏ mẹ khi bà gần đất xa trời được.
Chồng tôi vừa nói vừa khóc, tôi chỉ biết cho anh gục đầu vào mình mà động viên. Tôi biết, giờ lòng anh rối như tơ vò, mối hận mẹ sâu thế kia sao nói bỏ là bỏ được, chắc hẳn anh đang khó xử vô cùng.