- Em đã sống cho anh thế là đủ rồi! Giờ hãy sống cho mình đi. Đừng như thế này nữa, anh tự biết mình có thể làm được gì mà…
- Nhưng làm thế nào để em có thể bỏ anh được? Thương và lo cho anh lắm!
- Ngốc thế! Anh có chết đâu mà lo, kệ anh, kệ thiên hạ. Em hãy tìm cho mình một hạnh phúc khác đi!
Cứ thế. Tôi và anh giằng co nhau, rồi ôm nhau khóc nức nở. Thương anh đến quặn lòng.
22 tuổi, làm công nhân ở một xí nghiệp may. 25 rồi 27 tuổi, đến lúc đó thì bố mẹ tôi gần như sôi lên vì làng xóm bắt đầu xì xèo điều tiếng rằng tôi là bà cô không chồng, rồi chắc đã từng thế nọ từng thế kia. Tôi im lặng và kiên nhẫn đi làm, bỏ qua những lời xì xầm và trấn an bố mẹ nhưng tôi cũng rối trí vì không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa…
Đúng lúc đó thì có một người họ hàng xa đến nhà tôi chơi và giới thiệu tôi cho một người cùng làng với bác ấy. Anh năm nay 37 tuổi, vẫn chưa lập gia đình, mặc dù mọi người cũng làm mối này nọ. Anh đến nhà tôi, nhìn tôi thờ ơ như một người xa lạ. Đầu tiên tôi cảm thấy vô cùng tự ái, nhưng nhìn vào ánh mắt buồn bã của anh, có cảm giác anh đang có chuyện gì khó nói và nỗi khổ tâm không thổ lộ ra được.
Tự dưng lòng tôi trào lên cảm giác xót xa cho anh và cho mình. Tôi đã chủ động gặp và nói chuyện với anh. Anh nói thẳng luôn với tôi rằng nếu lấy anh, đời tôi sẽ khổ, anh chẳng nghiện ngập cờ bạc gì, cũng chẳng phải dân ăn chơi, nhưng anh không mang lại hạnh phúc cho tôi được nên hãy cân nhắc cho thật kỹ lưỡng.
Càng nghe thấy anh nói, tôi càng yêu và thương anh nhiều hơn. Tôi gật đầu đồng ý về làm vợ anh và chấp nhận cả những mất mát như anh đã cảnh báo để bắt đầu cuộc sống của một người vợ và để trốn tránh những thị phi tai tiếng về một đứa con gái chưa chồng…
Rồi đám cưới cũng diễn ra, thật tưng bừng và vui vẻ, bố mẹ tôi hỉ hả vì đã “thoát nợ”, tôi cũng vui vì tìm được một người chín chắn và đứng đắn.
Đêm tân hôn, anh uống rượu nhiều và lấy cớ say rồi ra ngoài phòng khách nằm. Tôi đến chăm sóc anh thì anh gạt tay tôi ra và giục tôi đi ngủ. Dù hơi ngạc nhiên nhưng nghĩ anh đang khó chịu nên tôi lặng lẽ vào phòng nằm một mình.
Sáng hôm sau, bố mẹ chồng cứ tủm tỉm cười hỏi tôi là đêm qua hai đứa có vui không, tôi chỉ cười và nói là: cũng tạm ổn ạ, rồi đi lên phòng. Vừa vắng bước chân tôi, tôi đã nghe thấy bố chồng nháy mắt rồi thì thầm với mẹ chồng: “Đấy! tôi đã nói với bà rồi mà, cứ bảo nó là pê đê, hóa ra đâu có phải như thế”. Hơi ngạc nhiên, nhưng câu nói đó cứ ám ảnh tôi mãi… Và đúng là anh không hề chạm vào tôi thật. Tôi cứ chờ, chờ một tuần, rồi hai tuần… anh cứ viện cớ là đang uống thuốc Tây nên phải kiêng.
Tôi không chịu nổi được nữa, nên một hôm thấy anh uống rượu về, tôi đã gọi anh vào để nói chuyện thẳng thắn. Anh ôm mặt khóc nức nở và quỳ xuống xin lỗi tôi vì áp lực quá nặng nề của bố mẹ mà anh phải lấy tôi, chứ thực lòng anh không có cảm giác với phụ nữ.
Tôi cảm thấy đất trời như nghiêng ngả, nhưng tôi bình tĩnh lại được ngay. Rồi tôi nói với anh rằng, tôi thực sự thương anh, và cũng thương phận mình hẩm hiu, nên tôi chấp nhận là một người vợ hờ và là một người bạn đúng nghĩa - hoàn toàn không chung chạ chuyện chăn gối.
Có một vài lần tôi đã đề cập với anh định cho tôi một đứa con, nhưng cả hai cứ nằm cạnh nhau như hai khúc gỗ.
5 năm trôi qua, chúng tôi vẫn sống bên nhau như hai cái bóng. Anh vẫn mải mê đi tìm những người đàn ông khác, còn tôi thì giữ danh dự cho anh và gia đình tôi nên cố gắng sống. Tôi không biết mình cần phải làm gì nữa…