Anh là mối tình đầu của tôi. Ngày ấy khi tôi vừa chân ướt chân ráo đến ngôi trường đại học tại một thành phố của Hà Lan. Anh gần như là người Việt Nam duy nhất ở đó mà tôi quen. Anh học trước tôi 2 khóa. Nhờ có anh chỉ bảo hướng dẫn mọi thứ nhỏ nhất từ việc học hành cho tới sinh hoạt mà tôi bớt đi bao bỡ ngỡ ở nơi đất khách quê người. Cứ như thế, tình cảm ấm áp của anh dành cho tôi khiến tôi cảm thấy như đang trong vòng tay gia đình. Rồi Giáng sinh năm đầu tiên tôi vào trường, anh viết tấm thiệp xinh xắn thổ lộ Anh yêu em. Tôi không ngỡ ngàng nhưng có chút bối rối.
Đối với tôi, anh như một người anh lớn, một người thân trong gia đình. Ở gần anh tôi thấy an toàn nhưng đó chưa phải là tình yêu đích thực. Nhưng sợ làm tổn thương anh, sợ lời từ chối của tôi sẽ là nhát dao chia lìa mối quan hệ vốn dĩ tốt đẹp của chúng tôi. Tôi nhẹ nhàng đồng ý lời tỏ tình mà trong lòng còn nhiều hoài nghi. Bốn năm yêu anh trôi qua êm đềm, không một lời to tiếng, không một lần cãi nhau giữa chúng tôi. Anh cưng chiều hết mực để tôi tha hồ nhõng nhẽo bắt nạt mà chẳng bao giờ mệt mỏi phật ý.
Rồi cũng đến ngày tôi tốt nghiệp và về nước, còn anh ở lại làm trong một công ty do người thầy giáo giới thiệu. Anh bảo Đây là cơ hội quý giá mà không phải ai có được. Hãy chờ anh hai năm và anh sẽ trở về, chúng mình sẽ là một gia đình nhé. Tôi hồn nhiên gật đầu đồng ý. Trở về nhà tôi như chú chim bấy lâu nhốt trong lồng được sải cánh trong bầu trời tự do. Nếu như suốt 4 năm qua tôi luôn sống trong sự bao bọc che chở của anh thì giờ là lúc tôi khám phá thế giới với bao sự háo hức. Tôi chưa lo kiếm việc mà đi chơi với những cô bạn thân từ hồi cấp 3 suốt tuần. "Cho thỏa những ngày bị kìm kẹp bởi mẹ chồng hờ" tức anh người yêu của tôi, tôi tự nhủ với lòng mình vậy.
Trong một lần đi bar, tôi đã bắt gặp một ánh mắt nhìn xoáy vào mình suốt từ đầu tới cuối buổi. Ra về, người đó tiếp cận và xin số điện thoại của tôi. Tôi không cưỡng được tò mò và cho người ta số. Dù gì suốt 4 năm tôi chỉ biết có một mình anh, giờ là lúc tôi mở rộng những mối quan hệ vốn chật chội ít ỏi của mình. Tôi không biết đó là khởi đầu cho chuỗi ngày mình ngập trong cơn lốc si mê điên dại và mù quáng với người đó. Tôi quên mất mình là ai, anh-người mà tôi yêu trong 4 năm là ai. Thế giới lúc đó với tôi chỉ còn tôi và người đàn ông đó. Rất nhanh chóng tôi quyết định kết hôn. Yêu anh ta tôi biến đối thành một người khác. Tôi chỉ email ngắn gọn nói muốn chia tay với người yêu của mình và không giải thích gì thêm. Điều tưởng chừng như khó khăn nhất thì tôi đã giải quyết chóng vánh không thể ngờ. Nghĩ lại tôi hơi sợ mình nhưng tôi đang sống trong tình yêu, đây mới là người đàn ông tôi yêu thực sự. Cuộc đời thật ngắn ngủi và tôi phải sống đúng với con người thật của mình.
Người yêu tôi gọi về liên tục nhưng mặc mọi nỗ lực liên lạc của anh, tôi đều kiên quyết im lặng. Sự lạnh lùng của tôi sẽ giúp anh quên tôi nhanh hơn, tôi nghĩ đơn giản như vậy.
Một ngày, trong khi chờ chồng tương lai thử bộ vest cưới, tôi vô tình đọc được tin nhắn mùi mẫn yêu đương của một số điện thoại lạ gửi đến. Tôi tò mò lục thư trong điện thoại của chồng chưa cưới và chết điếng khi đọc được những dòng hồi đáp còn nóng bỏng hơn. Hệt như những gì anh ta nhắn cho tôi hồi mới quen. Tôi lao vào phòng thay đồ, điên cuồng xâu xé anh ta như một con thú bị thương.Tôi chỉ thẳng vào hắn:
- Đồ khốn nạn, anh đã đến với tôi sao còn à ơi với con khác.
Và như một dòng nước đá lạnh buốt, hắn nhìn tôi cười khẩy:
- Cô hãy thử nhìn lại bản thân xem, cô có hơn gì tôi?!
Phải hắn nói đúng, tôi cũng đâu hơn gì. Tôi đã bỏ người đàn ông tốt để chạy theo tiếng gọi say mê mù quáng. Cái tôi nhận lại chỉ là một thứ ảo vọng tình yêu mà thôi.
Sau cú shock hủy hôn, tôi bị trầm cảm nặng nề. Từ một cô gái Tây học vô tư và kiêu hãnh, tôi rút vào trong bóng tối. Càng căm hận gã đàn ông đểu cáng tôi trót yêu, tôi càng tự dằn vặt mình vì đã đánh mất một tình cảm đẹp đẽ và trong sáng của anh...
Thời gian trôi đi, tôi đã phần nào nguôi ngoai vết thương lòng. Nghĩ đến anh, tôi vẫn không thôi áy náy. Vậy là sau 2 năm im lặng, tôi quyết định viết thư cho anh, hỏi thăm tình hình anh ra sao. Tôi gửi thư đi mà không mong được đáp lại. Thật bất ngờ, anh nhanh chóng trả lời tôi, rồi hỏi han tôi như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh đã về nước làm việc được một thời gian. Tôi hẹn gặp anh để trò chuyện như hai người bạn cũ. Gặp anh, anh vẫn như xưa, vẫn ân cần như thế, vẫn ánh mắt nụ cười nhìn tôi trìu mến như xưa. Cảm xúc trong tôi trỗi dậy. Tôi òa khóc thổn thức, kể về nỗi cay đắng khi bị phụ tình. Anh ôm lấy tôi an ủi. Khi tiễn tôi ra taxi về, tôi quay lại vẫy chào anh thì bỗng anh choàng tay qua eo hôn tôi thật lâu. Rồi anh vào ngồi cùng tôi, bảo taxi chở chúng tôi đến một khách sạn...
Đêm ấy tôi và anh, hai chúng tôi như được sống lại trong những kí ức ngọt ngào nhất. Chúng tôi quấn lấy nhau không rời tựa như ngày mai khi trời sáng là tất cả sẽ tan biến, những cảm xúc này sẽ vỡ vụn như một ảo ảnh mong manh mà đẹp đẽ.
Trở về nhà, cứ nghĩ đến giây phút gần anh là tim tôi đập rộn ràng, tôi mong chờ tin nhắn của anh, mong ngóng một lời yêu thương và một cuộc hẹn mới... Nhưng sự im lặng của anh làm tôi hụt hẫng khủng khiếp. Tôi cứ đợi và anh cứ im lặng. Cho đến lúc tôi chủ động gọi thì anh nhẹ nhàng nói anh sắp đi. Anh sẽ vào miền Nam sống và làm việc. Anh vẫn nhẹ nhàng như thể chưa có chuyện tình một đêm ngọt ngào hôm ấy.
Tôi quay cuồng trong ngàn vạn câu hỏi. Rồi gạt hết mọi sĩ diện, tôi viết cho anh một lá thư. Em đã làm anh bị tổn thương, em đã có lỗi với anh. Em xin lỗi, từ đáy lòng mình... Hãy trở lại với em nhé, mà khôn,g em sẽ bay đến với anh. Em sẽ vào miền Nam cùng sống với anh, chúng mình sẽ là một gia đình, điều chúng ta đã mơ ước và dự định 2 năm trước, anh nhớ không?
Lá thư ấy tôi đã gửi đi với biết bao hồi hộp hi vọng được nhận sự đồng ý của anh. Thì dù anh ở đâu tôi cũng sẽ đến với anh. Dù muộn màng, nhưng giờ đây tôi đã nhận ra, tôi yêu anh biết chừng nào!
Nhưng một tuần sau khi lá thư gửi đi mà tôi vẫn không hề nhận được hồi âm nhỏ nhoi nào của anh. Rồi tình cờ, hôm ấy đi trên đường, tôi tình cờ gặp anh đi với một cô gái khác. Hai người rẽ vào một quán cafe, anh say đắm hôn tay cô gái ấy, cô gái ấy vuốt tóc anh âu yếm. Có kẻ ngu ngốc mới không nhận ra họ là một cặp đôi. Kẻ ngu ngốc ấy là tôi, tôi không nhận ra rằng, từ đầu, anh đã nói dối tôi. Anh không đi đâu cả, anh vẫn ở đây, chơi trò cút bắt tình yêu với tôi mà thôi.
Tôi chông chênh bước đi trên đường. Trời Hà Nội hôm ấy dịu mát nhưng sao tôi có cảm giác như lửa đốt trong lòng. Câu trả lời cho mọi câu hỏi của tôi giờ đã rõ. Anh không hề quên nỗi đau mà tôi đã gây ra cho anh. Anh đã không tha thứ cho tôi. Anh quyết định xuất hiện trở lại trong đời tôi, để gieo vào lòng tôi nỗi ám ảnh chẳng thể nào nguôi ngoai. Anh ác lắm anh có biết không? Nhưng tôi đâu thể chỉ trách anh. Tôi chính là người đầu tiên gây ra những mảnh vỡ tình yêu này. Quá khứ sẽ mãi ở đó và không bao giờ buông tha cho tôi...