Ngày ấy đã lâu lắm rồi. Khi gặp anh, đầu thập niên 80 của thế kỷ trước, em mới bước qua tuổi hai mươi. Anh và em biết đến nhau qua mối quan hệ đồng hương, cùng có mối thân tình với vài người bạn chung. Điều làm em an tâm để yêu anh, đó là anh vẫn còn độc thân cho đến thời điểm đó.
Anh chững chạc, vững chải vì lớn hơn em đến gần 10 tuổi, đã ra đời làm việc trước ngày giải phóng. Bên anh, em nhỏ bé và bối rối như con chim non mới rời tổ ấm, tìm nơi nương tựa. Biết bao nhiêu niềm tin, hy vọng em đã dành cho mối tình đầu đời của mình.
Sự ngây thơ, hồn nhiên của ngày mới lớn khiến em vừa hạnh phúc, vừa bẽn lẽn bên anh. Chính vì thế, thấy em không cho nắm tay khi đi trên đường phố, có lần anh đã trách nhẹ nhàng: “Em đâu có thương anh tí nào. Anh không xứng với em, phải không?”.
Nhưng, trong thâm tâm, có lẽ anh hiểu được tính cách chơn chất nơi con người em nên đã trân trọng tình cảm em dành cho anh. Dù thời gian bên nhau không dài như mong ước, em vẫn cảm ơn anh đã cho em những ngày lứa đôi như những người khác…
Chưa đầy hai năm quen nhau, anh muốn thay đổi cuộc sống, theo bạn bè tìm đường vượt biên. Em tôn trọng ý nguyện của anh nhưng cương quyết không đi theo lời rủ rê của anh – em vốn là con người nhút nhát mà! Để rồi em lo lắng, khổ sở trong lòng khi theo dõi từng chuyến đi của anh.
Qua bao lần thất bại, cuối cùng anh đã đến được trời Tây. Vài cánh thư dán những con tem xa lạ lần lượt đến tay em. Anh đã viết: “Bầu trời rộng mở với anh, và anh muốn một ngày nào đó sẽ đưa em sang…” Anh sôi nổi khoe rằng anh được theo học một ngành mới mẻ lúc bấy giờ.
Thư nào anh cũng gởi cho em nỗi nhớ, niềm thương trên từng trang giấy. Rồi anh hứa sẽ tranh thủ học hành nghiêm túc để sớm đi làm, “có phương tiện tạo một cây cầu đưa em sang với anh”. Trong giai đoạn còn khó khăn, anh đã gói ghém gởi về vài món quà nhỏ cho em cùng các em của anh ở quê nhà. Em thấy mình hạnh phúc, bình yên trong tâm hồn với ý nghĩ đã có anh trên đời.
Thời gian chưa làm phai những lá thư nhưng đã làm con người thay đổi… Đến lúc anh có việc làm ổn định, nghĩa là khoảng ba năm mình xa nhau, em bỗng vắng dần tin anh. Cô em gái của anh (đáng tuổi chị em) một hôm đến thăm em để “tâm sự”, rằng em nên chọn một người trong số những người đang theo đuổi em chứ đừng “chờ anh ấy nữa”!
Em vốn chậm chạp trong lời ăn tiếng nói nên đã sững sờ, nghẹn lời khi nghe cô ấy. Đáng lẽ em phải hỏi đó có phải là ý kiến của anh không, vì sao em lại phải như vậy, có phải anh đã thay lòng đổi dạ v.v… Nhưng em chỉ nói một vài câu bâng quơ gì đó, có lẽ do em quá bất ngờ trước diễn biến câu chuyện. Một thời gian sau, em được tin anh cưới vợ - một người bạn của em gái anh.
Đến bây giờ, mỗi khi nghĩ về anh, em chỉ mong gặp lại anh một lần trước khi nhắm mắt xuôi tay để nghe từ miệng anh một lời giải thích, một lời xin lỗi. Muộn còn hơn không.
Vậy đó, anh vẫn còn nợ em…