Thấm thoát đã hơn bốn năm rồi tôi không về thăm mẹ. Từ lúc tôi chỉ mười lăm tuổi xa nhà vào cửa Phật trở thành một "chú tiểu", tôi tự hỏi: "Mình có bất hiếu với mẹ không?". Lòng nghẹn ngào, nước mắt rưng rưng như muốn thốt lên "Mẹ ơi! Con xin lỗi..."
Dẫu mai này thời gian phai mờ theo năm tháng tôi cũng không quên những kí ức thời thơ ấu. Cho đến nay tôi vẫn nhớ... Tôi - một cậu bé mười lăm tuổi "chân ướt chân ráo" bước vào chùa chẳng biết việc trong lẫn việc ngoài. Trước mắt tôi đầy thử thách, xung quanh tôi bao người xa lạ. Tôi chạnh lòng, tủi thân như đã mất đi người mẹ thân yêu. Bù lại vào đó là sự đùm bọc, chở che, yêu thương, vỗ về mà sư phụ đã dành cho tôi. Tôi dần dần quen với cuộc sống nơi thiền môn, cảm nhận được niềm hạnh phúc chân thật.
Là một chú tiểu được giáo dục trong môi trường lễ nghĩa, nên mọi người đều yêu quí tôi. Tôi học hành rất chăm, vừa học kinh vừa học bài trên lớp nhờ sự cố gắng siêng năng, kiên trì, cần cù, tôi luôn ghi nhớ mãi câu "cần cù bù thông minh" vì vậy năm nào tôi cũng đạt học sinh giỏi nhất, nhì trong lớp.
Ngoài giờ học lúc rảnh tôi thường luyện tập chữ thư pháp. Tôi thấy nét thư pháp sắc sảo, đẹp như "rồng bay phượng múa" ngoài ra thư pháp còn thể hiện cái ý, cái chí, cái tâm... đặc biệt chữ và tâm phải tương khắc mới tạo nên vẻ đẹp của một bức tranh thư pháp điêu luyện. Tôi rất đam mê và yêu thích, tuy là môn học giải trí nhưng rất bổ ích. Nhìn những bức tranh thư pháp vào ngày tết thật là đẹp. Mỗi khi nhớ đến mẹ tôi ngồi mài mực, bày giấy viết những câu thơ về mẹ. Tôi cũng không quên đêm trăng rằm mùng tám tháng tư năm Tân Mão.
Trăng sáng cả bầu trời xóa tan bóng đêm hôm đó. Tôi mở cửa sổ nhìn ánh trăng bao tâm tư và khắc khoải vọng về trong tâm thức tôi, nhất là hình ảnh người mẹ hiền phúc hậu. Bầu trời thanh minh tôi cầm bút viết câu thư pháp để tưởng nhớ đến mẹ "trăng nay tròn rồi lại khuyết, sao đựng đầy hai tiếng mẹ ơi" viết được vài chữ tôi xúc động chẳng thể viết tiếp. Tôi buồn rười rượi như muốn òa lên khóc... khóc thật to. Tôi nén nỗi lòng nhưng nước mắt ứ đọng trên đôi mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống chữ viết lem nhòa đi... Ngay lúc đó sư phụ lại đến bên tôi ôm tôi vào lòng, xoa đầu tôi bảo "con nín đi... con đừng khóc". Thầy khuyên tôi "con nhớ mẹ phải nỗ lực, tĩnh tâm tu học để mai này thành danh đỗ đạt không phụ hoài bão của mẹ con nhé!" tôi dạ... dạ không nên lời "con khóc khi viết hai "mẹ ơi" vì nhớ mẹ, nhớ đã từng làm mẹ khóc lúc con ra đi không lời từ biệt. Khi được tin, mẹ không cầm lòng được nước mắt mẹ chảy trên đôi má gầy, đôi mắt mẹ đỏ sưng lên con không biết mẹ buồn hay thương nhớ con, con thật có lỗi... Sư phụ vỗ về an ủi và bảo tôi "con đi ngủ mai còn đi học", tôi vâng dạ... Đêm đã khuya mà tôi vẫn không ngủ được tôi trở mình liên tục vì nhớ mẹ. Tôi khóc thầm, khóc đến vào giấc ngủ không hay.
Thế rồi thời gian cũng trôi qua những cơn gió lạnh cuối đông rồi cũng đi mang đến những tia nắng mùa xuân ấm áp, vạn vật đua nhau đón nhận hương vị năm mới: những chồi non đầm chồi nảy nở, cây lá xanh tươi khai hoa kết trái "mai vàng nở rộ đón xuân sang, cành đào khoe sắc nơi chợ tết". Trên đường phố, chợ hoa, đồng quê tưng bừng, rạo rực sắc xuân. Cả ba miền Nam - Trung - Bắc hưởng một mùa xuân thanh bình, tươi đẹp, hạnh phúc và đầy ý nghĩa.
Mẹ ơi! Tết năm này con lại thêm một tuổi, vững chãi và khôn lớn hơn năm trước, cánh cửa tương lai đầy ước vọng phía trước nhưng con lại buồn mỗi một mùa xuân đi qua mẹ lại già hơn, mái tóc mẹ điểm màu sương trắng, làn da nhăn, đôi má gầy gò.
Mẹ ơi! Tết này chùa con bận lắm, khách thập phương đều tựu về để lễ phật, hái lộc đầu năm, xin những câu đối, câu thơ lời hay ý đẹp để mang về cho năm khởi đầu đầy may mắn. Mẹ có biết không những câu thơ lời chúc con viết bằng chữ thư pháp đấy mẹ ạ, mọi người khen con "chú tiểu viết chữ đẹp quá" con vui lắm mẹ ạ vì đã làm cái gì đó mang đến niềm vui cho mọi người.
Mùa xuân rồi cũng lặng lẽ, âm thầm cuốn trôi như một thông điệp nhắn gửi bao người con trên mọi miền đất nước "hãy yêu thương mẹ, luôn nghĩ về mẹ, mẹ là tất cả" dù có dùng hết ngôn ngữ trần gian không thể diễn tả hết kỉ niệm về mẹ, con xin dừng bút lời văn của con tuy đơn giản, mộc mạc, bình dân, quê mùa nhưng chứa đậm thâm tình là nỗi nhớ là kí ức của con nghĩ về mẹ.
Mẹ kính yêu của con, con xin dâng mẹ vầng thơ chính con sáng tác:
Dẫu mai đi mọi phương trời Hình dáng mẹ hiền trọn đời khắc ghi Mẹ vì con chẳng nhọc chi Tất bật hy sinh nay vì trẻ thơ Mẹ ơi! Giây phút bây giờ Chỉ xin Trời Phật độ cho mẹ hiền.