Ngày mai, Lan sẽ ra bến xe về quê để sinh con. Nhìn xuống đứa con thân yêu đang nằm ngủ ngon lành trong bụng mà lòng cô đau đớn quá. Nó không biết rằng, khi nó sinh ra, sẽ không có ba, không có gia đình nội, liệu rồi, nó có hiểu cho cô không?
Lan sinh ra ở một vùng quê nghèo Thanh Hóa. Gia đình cô thuần nông nên dù có làm việc quanh năm suốt tháng cũng không bao giờ có dư. Cám cảnh, học hết 12 thì Lan vào Sài Gòn tìm việc kiếm sống. Vì không bằng cấp, lại nhỏ tuổi, nên cô chỉ xin làm được công nhân đông lạnh với đồng lương eo hẹp. Thế là Lan quyết định chuyển sang bán hàng đa cấp với một người bạn đồng hương với hy vọng vào một ngày mai tươi sáng hơn như những lời cô bạn ấy nói.
Đêm đó, cô bạn ấy dẫn Lan đi tham dự hội nghị quảng bá, giới thiệu sản phẩm nhằm thu hút khách hàng và hướng dẫn những người mới vào nghề như cô cách để thu hút người khác vào công ty. Cô đã gặp anh. Anh làm thuyết trình viên với cách nói trôi chảy, dịu dàng. Không hiểu tại sao, lần đầu nhìn thấy anh, nghe anh nói giọng miền Nam ngọt ngào, cô lại cảm mến anh ngay. Sau buổi thuyết trình, những người mới như Lan được mời đi ăn sau khi đã chính thức bỏ tiền mua sản phẩm. Một số tiền không hề nhỏ trong hoàn cảnh khó khăn như Lan nhưng cô vẫn chấp nhận, phần vì hy vọng sẽ nhanh chóng có tiền lại, phần vì cô muốn gặp lại anh lần nữa. Khi anh sang mời cô bia, vì ngượng ngùng, nên Lan đã làm đổ cả cốc bia lên người anh. Cuộc tình của hai người cũng bắt đầu từ đó.
Nhà anh ở thành phố, bố là công an đã về hưu còn mẹ là giáo viên. Lần đầu tiên về nhà anh, Lan đã thề là sẽ trở thành một thành viên trong cái gia đình ấy, bởi đây sẽ là nơi đảm bảo cho tương lai cho cô. Họ giàu có, sống cuộc sống thật sung sướng chứ không bị cái đói nghèo quanh năm bám theo như gia đình Lan. Và đặc biệt là ba mẹ chồng tương lai cũng có vẻ quý mến Lan dù mới gặp lần đầu tiên.
Sau 5 tháng yêu nhau, anh chuyển ra phòng trọ Lan ở. Lí do anh đưa ra cũng cũ rích như bao cặp sống thử khác: tiết kiệm chi phí sinh hoạt, có thời gian chăm sóc nhau hơn. Khi đó, cô đang chìm trong men tình hạnh phúc nên không biết được một sự thật phũ phàng rằng: anh đang nợ một số tiền lớn và bị ba mẹ đuổi ra đường.
Sống cùng nhau, Lan làm tròn trách nhiệm của một người vợ hờ, thế nhưng với anh thì không. Ngày anh đi làm thì thôi nhưng tan làm là bắt đầu la cà nhậu nhẹt với mấy ông bạn chiến hữu của công ty. Do đặc thù công việc của một thuyết trình viên nên anh cũng hay đi đây đó các tỉnh mà Lan không thể quản lí được. Tiền bạc thì anh khi đưa khi không nhưng luôn đòi ăn ngon, mặc đẹp. Nhưng điều mà Lan nghĩ ngợi nhiều nhất chính là anh không bao giờ có ý định dẫn cô về nhà nữa và cha mẹ anh cũng không đến thăm con trai dù anh chuyển ra ngoài ở đã lâu. Hỏi thì anh ậm ừ cho qua chuyện, cố tìm hiểu sâu hơn thì anh cáu gắt nên Lan cũng thôi không hỏi nhiều nữa.
Cho đến khi cô có thai thì anh mới lộ thật bộ mặt thật của mình. Nhìn que thử thai hiện 2 vạch mà Lan vui mừng như một đứa trẻ nhận được quà lớn. Hình dung đến một đám cưới rộn rã và bước chân vào một căn nhà quyền quý khiến cô không thể nhịn được cười. Cho đến khi anh quát thẳng vào mặt cô: “Phá thai đi, biết đâu đó là con thằng nào thì sao? Sao tôi biết chính xác là con tôi? Loại người như cô, lên giường được với một thằng thì cũng lên giường được với những thằng khác thôi!”. Cô nghe mà như sét đánh bên tai, chỉ biết đứng im cho nước mắt chảy dài trên má.
Sau đó, anh bỏ đi nhậu, cô nằm một mình trong căn phòng tối và nghĩ đến chuyện sẽ đến gặp ba mẹ anh để đòi lại công bằng cho mình và cho con. Lan không muốn đứa trẻ mới tượng hình đã không bao giờ được chào đời. Lan tin rằng những người có học như ba mẹ anh sẽ không thể nhẫn tâm bỏ rơi con cháu, máu mủ của mình.
Mờ sáng hôm sau, khi anh chưa về phòng trọ, Lan đã đi. Khi cô tới thì gặp mẹ anh đi tập thể dục về. Bà nhẹ nhàng bảo cô vào nhà. Sau khi để cô khóc lóc một trận đã đời và kể về cái thai, sắc mặt bà biến đổi nhưng nhanh chóng lấy lại nét bình tĩnh ban đầu: “Hai bác rất thương con và đứa trẻ nhưng chắc con không biết, hai bác đã từ mặt thằng Tuấn vì nó nợ một số tiền quá lớn vì đánh bài. Với lại bây giờ chưa chắc đứa bé trong bụng con là con thằng Tuấn, con cứ sinh ra đi, hai bác sẽ đem đứa bé đi xét nghiệm ADN. Nếu đúng là cháu nhà này thì hai bác sẽ đón về nuôi, nếu không thì con cứ giữ lại mà nuôi, phá đi tội nó con ạ, trẻ con không có lỗi!”.
Lan nghe mà chết điếng người, không ngờ họ lại quá độc ác và ích kỷ đến vậy. Họ không muốn mất cháu nhưng cũng không chịu nhận cháu ngay vì sợ nhận lầm. Họ cũng không mảy may nghĩ đến đời con gái và thể diện của cô. Hóa ra bên trong cái vẻ ngọt ngào ấy là rất nhiều toan tính.
Bước chân nặng nề về phòng, Lan vui mừng thấy cửa phòng mở toang. Vậy là anh đã về, cô sẽ tìm cách nói nhẹ nhàng để anh chấp nhận cho cô giữ lấy cái thai. Không ngờ, căn phòng như bị xáo trộn hoàn toàn. Toàn bộ tiền, vàng và laptop của cô đã không cánh mà bay. Gọi điện cho anh thì thuê bao không liên lạc được.
Mọi người khuyên cô nên đến trình báo công an nhưng cô nghĩ có đáng níu giữ một kẻ sẵn sàng ruồng rẫy đứa con máu mủ của mình như thế?. Thu xếp đồ đạc, giờ cô chỉ muốn trốn chạy tất cả, về quê để tìm sự bình yên bên gia đình và chờ đợi con yêu chào đời. Tất cả xem như một bài học đắt giá vì cô đã mong muốn bước chân vào làm dâu một gia đình giàu có nhưng không có tình người.