Tôi năm nay 28 tuổi, đã từng tưởng rằng mình là người hạnh phúc. Hơn 2 năm trước tôi đã quen anh trong một tiệc cưới. Khi tôi lên sân khấu hát tặng cô dâu chú rể, anh ấy tặng tôi một bông hồng. Sau đó anh bắt chuyện làm quen. Anh có dáng người cao to, lông mày rậm và nước da bánh mật, đang làm việc tại một công ty kiến trúc ở Hà Nội.
Sau buổi gặp gỡ hôm đó, anh thường xuyên gọi cho tôi. 26 tuổi, tuy không phải là quá trẻ nhưng tôi vẫn có khá nhiều người theo đuổi. Không phải tôi kén chọn gì nhưng chẳng hiểu sao tôi chưa có cảm tình đặc biệt với ai. Thời gian trôi đi, mỗi tối nói chuyện với anh dần dần trở thành thói quen. Tôi bắt đầu chờ đợi những cuộc gọi của anh. Tôi chợt nhận ra một điều là chúng tôi rất hợp nhau. Thế rồi cứ thế chúng tôi yêu nhau.
Tình yêu những ngày tháng còn mặn nồng ấy thật đáng nhớ biết bao. Đi đâu tôi và anh cũng có nhau. Anh luôn tự hào giới thiệu với bạn bè anh tôi là người yêu của anh. Anh cũng rất chiều chuộng tôi. Những ngày tôi ốm phát ban phải nằm trong bệnh viện, anh xin nghỉ cả tuần để chăm sóc tôi. Lúc nào tỉnh dậy tôi cũng thấy anh bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt vỗ về. Tôi thầm cảm ơn cuộc đời đã mang anh đến với tôi. Chỉ cần có bấy nhiêu thôi anh đã mua được cho mình một tấm vé bảo đảm để đi vào cuộc đời tôi, sở hữu “cái ngàn vàng” của tôi. Tôi cứ nghĩ tình yêu anh dành cho tôi cứ mãi đong đầy không bao giờ vơi cạn như vậy. Trong cơn hoan lạc anh cũng thì thầm bên tai tôi rằng:“Cả đời này anh sẽ tốt với em. Anh chỉ yêu mình em thôi”. Phút say đắm ban đầu trôi đi thật nhanh chóng. Chưa gì đã tôi đã bước sang tuổi 28, chẳng mấy nữa là cán mốc 3. Bố mẹ và gia đình tôi cứ sốt sắng giục tôi lấy chồng. Mẹ tôi bảo bằng tuổi tôi người ta đã 2 nách 2 con rồi. Thực ra tôi cũng luôn mơ ước về một mái ấm gia đình với anh và những đứa con đáng yêu, ngộ nghĩnh nhưng anh chẳng bao giờ đả động gì đến chuyện này.
Mặt khác dạo này thái độ anh có nhiều thay đổi. Nếu trước kia, mọi việc lớn nhỏ của tôi chẳng cần bảo anh cũng tự coi như việc của mình thì bây giờ gặp được anh cũng là một điều quý giá. Tôi cảm giác anh luôn tìm mọi lý do để trốn tránh tôi. Gặp nhau thì chẳng nói được câu nào ngọt nhạt mà toàn cãi nhau về những chuyện nhỏ nhặt. Anh cũng trở nên khó tính và hay cáu gắt.
Tôi xếp đồ cho anh đi công tác chẳng may quên bàn chải và khăn mặt, nếu như là trước đây anh sẽ bảo để anh lên đó mua sau cũng được nhưng đằng này anh chửi tôi xơi xơi: “Cô chả được cái tích sự gì cả. Có mỗi việc nhỏ vậy mà làm cũng không xong. Lần sau không làm được thì đừng có làm”. Trước kia hàng tuần tôi đều đến dọn dẹp nhà cửa cho anh. Bây giờ hễ tôi có ý định đó đó là anh gạt phắt đi: “Dọn làm gì, đã bảo đừng làm thì đừng có làm, cứ để như vậy có chết ai. Cứ dọn mai tôi lại không biết chỗ nào mà tìm đồ, đúng là rảnh hơi”.
Tôi đang chờ cơ hội thích hợp để nói với anh về chuyện đám cưới. Thế nhưng anh ngày càng vô lý. Tôi cắt tóc ngắn anh bảo: “Cũn ca cũn cỡn như con điên, trông chẳng ra thể thống gì”. Tôi mặc váy đi làm anh dè bỉu: “Cứ khoe da thịt ra cho thằng khác nó ngắm đi”.
Đỉnh điểm là một hôm tôi về muộn do một bữa tiệc của người bạn thân kéo dài khá trễ. Anh đứng ở cửa đợi tôi từ bao giờ, gằn giọng nói: “Sao cô không đi qua đêm luôn đi. Chắc lại ôm ấp thằng nào ở đâu đó không muốn buông ra chứ gì. Cô không coi thằng này ra gì nữa thì chia tay đi”. Rồi anh bỏ đi ngay sau đó.
Tôi òa khóc nức nở vì bị nghe lời lẽ xúc phạm mà chẳng có cơ hội được nói được câu nào. Lòng tự trọng bị tổn thương tôi chỉ muốn chia tay luôn với anh ta cho xong nhưng nghĩ đến cái tuổi 28 của mình mà phải bắt đầu lại từ đầu với chuyện yêu đương tôi thấy nản. Tôi đành hạ mình đến nhà để giải thích và xin lỗi.
Khi tôi vừa đến cửa phòng thì bất ngờ và chua xót nghe được anh ta nói với người bạn: “Tao chán cô ta lâu rồi nhưng phải cái tội cô ta đã trao cho tao “cái ngàn vàng” ấy nên giờ mới đang phải nghĩ cách chia tay cô ta sao cho cô ta nghĩ nguyên nhân là do mình. Thế mới không mang tiếng là sở khanh”.
Trái tim tôi tan tát. Thì ra bấy lâu nay tôi đang sống trong mộng tưởng của tình yêu. Hắn ta đâu yêu tôi thật lòng. Còn tôi thì nhẹ dạ cả tin trao cho hắn tất cả mà không mảy may suy nghĩ. Giờ đây khi đã “no xôi chán chè” hắn lại đang tìm kế để “quất ngựa truy phong”. Giá như cứ nói thẳng với tôi là không còn yêu thì có lẽ tôi sẽ bớt đau đớn, đằng này lại dùng thủ đoạn tầm thường, hèn hạ để có thể chia tay với tôi.
Tôi ân hận vì đã đặt niềm tin nhầm chỗ vào một kẻ hay thay lòng đổi dạ như hắn ta để cuối cùng đánh mất cái quý giá nhất của đời con gái. Giờ tôi hận anh ta vô cùng nhưng nghĩ đến cái tuổi 28 của mình tôi lại chẳng biết làm thế nào. Liệu tôi có nên dùng trách nhiệm để níu kéo anh ta hay không? Nếu thế thì liệu sau này tôi có hạnh phúc không khi sống với một người đã muốn rũ bỏ tôi như thế không?