Là phụ nữ, ai cũng mong có được cuộc hôn nhân hạnh phúc và một mái nhà ấm êm. Tôi đã từng rất tin vào tình yêu mà mình đang có, những tưởng sẽ là mãi mãi.
Nhưng rồi, tôi bị chính người yêu 5 năm của mình phản bội. Không một câu giải thích, chẳng một lời xin lỗi, anh "lặn mất tăm", bỏ lại tôi với cái thai chưa đầy 2 tháng.
Tôi đau khổ đến tột cùng, thậm chí từng nghĩ đến cái chết. Nhưng rồi lại nghĩ chết rồi liệu sẽ thế nào? Gia đình, bố mẹ tôi khi nào mới nguôi ngoai được nỗi đau?
Bị người yêu bỏ, tôi cảm thấy đau đớn vô cùng (Ảnh minh họa)
Tôi không biết phải nói sự thật chuyện mang thai với gia đình như thế nào? Mẹ tôi lại có tiền sử bệnh tim, đứa con gái xưa nay được đánh giá là ngoan hiền, có hiếu giờ bỗng dưng "không chồng mà chửa", họ hàng, láng giềng sẽ cười nhạo, chê trách.
Đúng lúc tôi đang trong bước đường cùng không tìm được lối thoát thì anh xuất hiện. Anh là con trai người bạn thân của mẹ tôi và mới đi du học về.
Chẳng hiểu số phận sắp xếp thế nào mà anh lại tình cờ nghe được cú điện thoại giữa tôi với bạn thân - về chuyện mang bầu và sự lưỡng lự của tôi trước lời khuyên của cô ấy là bỏ cái thai đi.
Anh hẹn gặp, rồi thẳng thắn đề nghị sẽ làm cha của đứa con trong bụng tôi. Tôi chỉ cười trong nước mắt đáp lại: "Tôi không cần sự thương hại để rồi phải mang ơn người khác suốt đời và sống trong dằn vặt".
Anh nói sống ở nước ngoài, đã quá quen với những chuyện như thế này. Anh không phải người đàn ông cổ hủ, gia trưởng. Với anh, hạnh phúc - tình yêu là câu chuyện của hiện tại và tương lai, không phải ở quá khứ như thế nào.
Những ngày sau đó, anh thường xuyên đến nhà chơi, đưa đón tôi đi làm. Dù tôi cố tránh mặt nhưng anh kiên nhẫn chờ đợi để gặp. Rất nhiều lần như thế, bạn bè và gia đình tôi đều ủng hộ và vun vén chuyện tình cảm của hai đứa, còn tôi cũng dần dần bị chinh phục bởi anh.
(Ảnh minh họa)
Đám cưới nhanh chóng diễn ra sau đó, và đương nhiên, chẳng ai nghi ngờ việc anh chính là bố của cái thai trong bụng tôi.
Một năm sau ngày cưới, lúc này con gái cũng đã cứng cáp, anh vẫn yêu thương, chăm sóc và đối xử tốt với mẹ con tôi như thế. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy có gì đó còn thiếu trong cuộc hôn nhân của mình. Rồi tôi nghiệm ra rằng ở bên người tốt và sống có trách nhiệm thôi thì chưa đủ, quan trọng đó phải là người mình yêu nữa.
Dường như cả anh cũng nhận ra điều đó. Giữa chúng tôi như chưa từng có tình yêu thực sự. Có chăng chỉ là sự ngộ nhận. Không thể phủ nhận tôi và anh có chung nhiều sở thích, không cãi vã, luôn coi trọng gia đình nhưng mọi thứ lại đang dần trở nên tẻ nhạt.
Một ngày nọ, tôi tình cờ phát hiện ra ánh mắt say đắm của cô bạn thân nhìn anh trong bữa liên hoan bạn bè. Tự dưng tôi thấy mình đã quá ích kỷ, nhờ có anh mà cuộc sống của mẹ con tôi mới ổn định và hạnh phúc như bây giờ.
(Ảnh minh họa)
Anh chẳng vì việc phải "đổ vỏ" cho người khác mà mắng nhiếc hay chì chiết tôi, trái lại, anh vẫn trân trọng nâng niu và quan tâm hết mực đến mẹ con tôi. Còn tôi thì sao? Tại sao tôi lại níu giữ anh ở bên mình quá lâu trong khi thừa hiểu tình cảm của anh dành cho mình không phải là tình yêu, và bản thân cũng chưa thực sự yêu anh.
Cũng từ đó, tôi thường xuyên mời cô bạn thân đến nhà, cố tình tạo ra những buổi gặp gỡ cho hai người. Tôi lên kế hoạch làm "bà nguyệt" cho anh và bạn mình.
Ban đầu, anh một mực từ chối và luôn giữ khoảng cách với cô bạn tôi. Nhưng sau đó, biết chuyện người yêu cũ của tôi đã trở về sau bao biến cố gia đình, chúng tôi vẫn còn tình cảm với nhau thì anh mới chấp nhận mở lòng.
Tôi và anh lặng lẽ ly hôn. Tôi thực sự thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc bởi người đàn ông tốt cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc thực sự.
Còn tôi cũng đã tìm được lý do vì sao người yêu cũ vội vã từ bỏ mình cách đây hơn một năm. Gia đình anh khi đó vỡ nợ, phá sản, anh phải phiêu bạt vào Nam làm ăn kiếm tiền nuôi cả nhà. Vì không muốn tôi liên lụy nên đành lẳng lặng ra đi. Tuy nhiên, bản thân anh cũng không ngờ đến chuyện tôi đã mang trong mình giọt máu của anh.