Tôi biết mình không phải là người hoàn hảo, dù rằng trên cuộc đời này chẳng có cái gì là công bằng và trọn vẹn. Tôi cũng biết mình hơi ích kỷ khi chỉ nghĩ đến bản thân mình mà không bao giờ nghĩ xem, cảm giác của những người thân của mình đang nghĩ gì về mình và họ sẽ sống ra sao khi không có mình ở bên cạnh họ. Tâm trạng của tôi lúc này đang rối bời, tôi không còn phân biệt được đâu là trắng đâu là đen.
Nhiều đêm tôi đã tự khóc và cũng tự an ủi bản thân mình rằng: “Mày phải cố lên, cố gắng mà sống tiếp quãng đời còn lại”. Bố mẹ đã ban cho tôi cuộc sống và tôi không thể bỏ lại họ và tất cả những gì mà họ đã đem đến cho tôi đến ngày hôm nay mà ra đi. Nếu không có bố mẹ, gia đình, người thân, bạn bè…thì liệu tôi có ngày hôm nay không?
Tôi ước mình được sống và làm những gì mà mình muốn, có những lúc tôi ao ước được như con chim bay khắp bầu trời, bốn bể sẽ là nhà. Chỉ có ở nơi đó tôi mới thấy mình được sống thanh thản và bình yên. Mọi thứ trên đời này đang dần trở nên xa lạ và nhỏ bé với tôi lúc này, tôi luôn có cái tâm trạng bồn chồn, lo âu rồi xen lẫn những tư tưởng chán chường và muốn buông xuôi mọi thứ.
Thế giới này đã cho tôi những gì, mà sao lại vội vã cướp đi mọi thứ của tôi khi nó chỉ mới bắt đầu: niềm tin về gia đình, những người mà tôi luôn thương yêu nhất, tôi luôn nhớ họ và muốn ở bên cạnh họ mỗi khi vui buồn. Ấy thế nhưng, họ lại chẳng bao giờ hiểu cho tôi. Tôi sống mà như đã chết, tôi gần như đã mất sự cân bằng và phương hướng. Giờ ai sẽ là người chia sẻ những khó khăn và giúp tôi bước tiếp những chặng đường phía trước?
Bao đêm rồi tôi không thể ngủ ngon giấc, khi nỗi ám ảnh về cái quá khứ tồi tệ của tôi cứ luôn hiện hữu trong tâm trí. Tôi tự dằn vặt và sỉ vả lương tâm mình, tại sao tôi lại trở thành con người như thế này? Tôi biết nhiều người nghĩ rằng tôi “là gái, là gay, là bóng, là pê đê”…
Nhưng dù là gì trong số ấy đi chăng nữa thì mọi người đã hiểu gì về tôi? Mọi người có bao giờ đặt mình vào vị trí của tôi chưa? Tôi có làm gì sai, tôi cũng đã và đang sống như bao người khác đấy thôi, tôi làm việc 8 tiếng một ngày và cũng có thể hơn thế nữa. Tôi cũng vất vả kiếm tiền bằng chính sức lao động của mình, tôi không ăn xin, tôi không ăn trộm của ai, tôi không làm điều gì xấu…vậy tại sao mọi người lại nhìn tôi bằng con mắt khác? Tôi là người bình thường, vốn dĩ từ xưa đến nay nó đã thế rồi, tôi không bao biện cho bản thân mình nhưng tôi luôn sống thật với chính con người của mình.
“Nếu tôi có là gay, là bóng, là pê đê”….như mọi người đã nghĩ, nếu điều đó là sự thật thì đã làm sao? Tôi cũng là con người mà, tôi không thể thay đổi điều đó và tôi cũng đã làm những điều có ích cho mọi người, cho gia đình và cho cả xã hội nữa. Mọi người có bao giờ xem lại mình chưa, bản thân mọi người đã làm được những gì có ích cho gia đình và cho cuộc sống này chưa?
Tôi khóc không phải cho bản thân tôi, mà tôi khóc cho những ai đó chưa hiểu và không hiểu tôi? Bố mẹ cho tôi cuộc sống, xã hội cho tôi kinh nghiệm và cuộc đời cho tôi ý chí….Vậy tại sao tôi lại phải chịu những kỳ thị, những ánh mắt thiếu thiện cảm của mọi người. Tôi từng ghê tởm và khinh bỉ những thứ được cho là thành đạt hay thành công. Họ thành đạt ư hay chỉ là cái hình thức bề ngoài mà thực chất bên trong của nó lại hoàn toàn khác xa so với thực tế của chúng.
Thực tế mà nói, con người hiện nay đang có xu thế bùng nổ cái được cho là cái tôi cá nhân, họ sống hờ hững, giả tạo….họ không bao giờ dám đối diện với chính bản thân mình, họ sẵn sàng vì mục đích cá nhân mà bán rẻ cái lương tâm của mình. Tôi xin mọi người hãy sống bình đẳng và yêu thương nhau, đừng vì cái suy nghĩ tầm thường mà đánh mất đi giá trị của con người.
Tôi chỉ muốn nói, “không nên nhìn vẻ hình thức bên ngoài mà đánh giá một con người” mà hãy xem họ đã làm được những gì cho họ, cho gia đình và cho xã hội? Đừng làm tổn thương họ khi chúng ta chưa bằng họ…