Công ty Hằng có dự án ở miền Trung, cô vắng nhà đã 3 ngày nay. Thắng về phòng trọ sau một ngày làm việc mệt nhoài, lại có chút hơi men. Vừa tắt điện đi ngủ thì đám chuột lúc rúc hành hoành khiến anh không thể nào chợp mắt. Bực mình, Thắng dậy bật điện, lục tung đồ đạc để đuổi chuột.
Anh lôi tất cả quần áo trong tủ ra vẫn chẳng thấy chuột đâu. Rồi đến ngăn bàn, đống sách vở của vợ cũng không có. Thắng lôi cả chiếc hòm sắt cũ kĩ Hằng hay để những thứ đồ linh tinh, ít dùng ra. Lật tung cả những quyển sổ ghi chép vốn để ngăn nắp trong đó... Cái hòm sắt đã trống không, chuột cũng không tìm thấy đâu.... Uể oải ngồi xuống vơ đống giấy tờ, sách báo nhét lại vào chiếc hòm sắt, mấy tờ giấy ghi những con số ngày tháng rất to và đậm đập vào mắt, anh bèn nhặt lên và đọc. Anh không thể tin vào mắt mình, đó là những hóa đơn thanh toán viện phí phá thai, đứng tên của Hằng.
Lật một tờ nữa, vẫn là cái tên Nguyễn Thị Mỹ Hằng, nhưng ngày tháng và địa điểm thì khác nhau. Rồi tờ thứ 3, tờ thứ 4... nằm sộc sệch, chuẩn bị rơi ra khỏi cuốn sổ do công cuộc "đào xới" tìm chuột của Thắng. Thắng cầm cuốn sổ, lật lật vài trang...
Ngày... tháng... năm...
Lần đầu tiên trong đời mình biết đến mùi bệnh viện. Thật kinh khủng! Dao kéo loảng xoảng, đông đúc... Lúc người bác sĩ bảo mình lên bàn, mình đã luống cuống mặc nguyên quần áo bước lên. Ôi chao, sao mà đau đớn thế! Vậy là mình đã làm cái việc nhẫn tâm nhất trần đời, nỡ tước bỏ quyền sống của một sinh linh bé bỏng. Nhưng không còn sự lựa chọn nào khác, 21 tuổi, ai cho mình lấy chồng, mà lấy ai trong khi thằng cha ấy đã cao chạy xa bay rồi.
Ngày... tháng... năm
Đã tự dặn lòng không dại dột nữa, vậy mà vẫn dại, vẫn ngu. Không một xu trong túi, mình đã phải cầu cứu con Thu để nó đưa mình đi. Lại một lần nữa hãi hùng. Cả tuần liền mình không ngủ, càng nghĩ càng ám ảnh. Sao mình độc ác thế này, mình tội lỗi quá! Xin lỗi con, các con của mẹ. Mẹ không đủ can đảm để các con lớn lên trong bụng mẹ...
Ngày... tháng... năm
Không thể nào tin được, tại sao mình lại dính phải chuyện này. Đúng cái hôm mình gặp lại An trong lúc say xỉn thì Minh lại "đòi hỏi". Chính xác thì ai mới là bố đứa bé? Mà hai kẻ ấy, người thì đã đi nước ngoài, người đã vợ con đề huề... Ôi chao, sao mình cứ hư hỏng mãi thế này? Ai cứu tôi với?...
Thắng không đủ bình tĩnh để đọc thêm một trang nào nữa. Cả đêm ấy, và nhiều đêm sau, anh không thể nào chợp mắt. Anh thấy ghê sợ người phụ nữ đang là vợ mình, người mà hằng đêm vẫn gối đầu lên tay anh, thở đều đều, say giấc.
Thắng lấy vợ ở tuổi 29, cái tuổi chẳng quá trẻ nhưng thực tình lúc ấy anh vẫn chưa muốn cưới. 5 năm sau khi ra trường, công việc của anh vẫn chưa đâu vào đâu. Lúc lấy vợ, Thắng lại đang ôm đống nợ đến vài trăm triệu.
Vợ Thắng hơn anh 2 tuổi nhưng nhìn bề ngoài chẳng ai nghĩ chị hơn tuổi anh. Hằng trẻ trung, ăn mặc xì-tin như gái đôi mươi, tính tình lại niềm nở, hay cười nên trông lúc nào cũng phơi phới. Yêu nhau được 6 tháng, Hằng ngỏ ý muốn cưới với lý do cô đã 31, bố mẹ hai bên cũng giục giã muốn có cháu bế.
Thoáng chút lưỡng lự, nhưng được người yêu động viên: "Mình cứ cưới đi rồi tập trung làm ăn, anh đừng lo chuyện nợ nần quá" nên Thắng cũng gật đầu luôn. Điều quan trọng khác là Hằng sống rất biết điều, kính trên, nhường dưới, quan tâm và chăm lo anh hết mực.
Một đám cưới giản dị diễn ra ở quê của hai người. Sau ngày cưới, đôi vợ chồng trẻ trở lại Hà Nội, thuê một phòng trọ nhỏ làm chốn chui ra chui vào, vừa tiết kiệm tiền, đằng nào hai người cũng đi làm tối ngày và chưa có ý định sinh con.
Công việc của Hằng khá bận, thường xuyên về muộn và đi công tác xa. Những ngày được ở nhà, Hằng đóng tròn vai một người vợ đảm đang, chăm lo cho chồng từ bữa ăn sáng cho đến chuyện nội ngoại đôi bên. Dù vợ thường xuyên vắng nhà nhưng Thắng không hề khó chịu và cũng chưa bao giờ mảy may nghi ngờ Hằng.
Mọi mối quan hệ của cô đều rất rõ ràng, kể cả những người bạn trai thân thiết, đồng nghiệp cùng cơ quan hay các anh bạn quen biết trong nghề, ai cô cũng kể với Thắng, thỉnh thoảng Hằng còn đưa bạn về nhà uống rượu cùng chồng. Ngay cả chuyện yêu đương cũ, trước khi cưới, Hằng đã thú nhận cô từng có vài mối tình và không còn "nguyên vẹn". Thắng không lấy đó làm điều đáng phải lăn tăn. Bản thân anh cũng "vắt vai" vài mối, thoáng qua có, sâu nặng cũng nhiều. Thắng luôn tâm niệm điều quan trọng vợ chồng phải hợp tính nhau, biết chia sẻ và tôn trọng nhau.
Ngày Hằng trở về, nhìn cuốn nhật kí để trên mặt bàn, cô đã hiểu ra mọi chuyện. Ngay tối hôm ấy, cô gọi anh ngồi nói chuyện nghiêm túc: “Em biết, em có lỗi khi đã giấu anh. Nhưng nếu anh là em, anh có đủ can đảm thành thật mọi chuyện? Liệu rằng ai sẽ dám lấy một người vợ như thế? Đó là chuyện của một thời nông nổi, em đã chấm dứt tất cả từ trước khi quen anh. Em không bao biện cho lỗi lầm của mình, cũng không dám xin anh sự tha thứ. Và hiện tại, em không làm điều gì lừa dối anh cả. Hãy nói cho em biết quyết định cuối cùng của anh khi nào anh thấy cần thiết”.
Thắng đã đốt hết cả bao thuốc, anh lang thang một mình ven bờ hồ ở gần khu trọ. Đầu óc mông lung, anh vẫn chưa biết mình sẽ phải đưa ra sự lựa chọn thế nào vào lúc này…