Vợ chồng tôi yêu nhau được 2 năm rồi đi tới hôn nhân. Thật may mắn, sau ngày cưới 1 tháng, tôi đã đón nhận tin vui đậu thai.
Vì nhà chồng chỉ có chồng tôi là con trai nên tin vui có thai của tôi là niềm vui lớn của cả nhà. Ngay từ khi biết tin, bố chồng đã “lệnh” cho mẹ chồng tôi phải lên thực đơn bổ dưỡng bồi bổ mỗi ngày cho con dâu.
Hai ông bà đã có tuổi, toàn làm món ăn theo kinh nghiệm dân gian. Tôi phải ăn các món ăn giống nhau nhiều đến mỗi chỉ ngửi mùi đã phát ớn lên. Nhưng bố chồng tôi lúc nào cũng để ý sát sao đến chuyện ăn uống lúc tôi bầu bí. Cứ lúc nào lười ăn, là y như rằng ông bằng mọi cách ép tôi ăn bằng được. Bởi theo ông: "Con phải ăn vì con của mình chứ"!
Công việc của chồng tôi khá bận bịu do phụ trách nhiều dự án lớn của công ty. Anh ra khỏi nhà từ 7 giờ sáng và trở về nhà lúc 8 giờ tối. Thậm chí, anh chẳng có lấy một ngày nghỉ nào hay có thời gian chăm vợ bầu. Ngược lại, bố chồng tôi đã nghỉ hưu nên khá rảnh rỗi.
Cứ hai tuần, anh lại nhờ ông đưa tôi đi siêu âm thai. Tôi tỏ ý không muốn đi với bố chồng vì ngượng, vì cảm thấy không thoải mái và vì cả sợ siêu âm nhiều ảnh hưởng không tốt tới thai nhi. Nhưng mỗi lần thấy tôi không hào hứng, bố chồng tôi lại mặt nặng như đeo đá và trách tôi mới làm mẹ mà vô tâm. Tôi lại đành bước lên xe để bố chồng đưa đi khám thai.
Cứ thế, trong suốt thai kỳ, mấy chục lần đi khám thai là mấy chục lần tôi được bố chồng đưa đi. Đến nỗi nhân viên phòng khám còn lầm tưởng ông là... chồng già (hay là nhân tình) của tôi. Đôi lúc, nhiều người còn nhìn tôi và bố chồng với cái nhìn dò xét, dè bỉu do suy diễn chúng tôi cặp bồ vớ vẩn.
Rồi cũng qua những ngày tháng thai kỳ đầy ngượng ngùng. Những tưởng sẽ chấm dứt liên quan với bố chồng quá tâm lý từ đây. Nào ngờ, lúc con dâu đau đẻ, ông cũng sốt sắng quan tâm và bảo sẽ trực tiếp đưa tôi vào viện.
Trong khi mẹ chồng tôi loăng quăng chạy ngược xuôi cơm nước cho bà đẻ thì bố chồng tôi ở viện liền suốt gần 1 tuần chăm con dâu và cháu (tôi sinh mổ). Điều này khiến tôi bất tiện kinh khủng. Tôi nhiều lần nhấm nháy chồng bảo bố về để bà vào trông nhưng chồng tôi cứ bảo: “Ông quý con cháu, cứ kệ ông”.
Nhưng có lẽ vì quý con quý cháu quá nên nhiều khi cách quan tâm của bố chồng tôi cứ thấy vô duyên kiểu gì ấy. Con trai tôi trông giống đặc mặt bố nó. Cháu rất hay cười và ít khóc.
Cháu chưa đầy tháng, trong khi vợ chồng tôi còn chưa có ý kiến ý cò gì thì ông nội đã hứng khởi muốn đem cháu đích tôn về quê khoe. Mà quê chồng có gần gũi gì cho cam, cách xa Hà Nội gần trăm cây số.
Tôi muốn chờ con cứng cáp hơn rồi mới để con đi xa. Bởi vì con tôi đang quá nhỏ, cần mẹ cho bú mớn sữa mẹ hàng ngày.
Biết ý tôi vậy, thế mà bố chồng tôi nổi khùng lên. Ông bảo: “Không bú mẹ thì uống sữa ngoài. Sữa ngoài còn nhiều dưỡng chất hơn cái sữa còm của cô ấy”. Tôi tức lắm, nhưng không đôi co nổi với bố chồng cố chấp.
Có mấy lần, trời rét căm căm, tôi có việc đột xuất phải đi ra ngoài. Lúc trở về, tôi thấy con trai tôi khóc thét lên. Thì ra, ông nội vừa tắm cho cháu, nhưng lại không dùng khăn quấn cho cháu bớt lạnh.
Chưa hết, có hôm ông đưa cháu đi chơi gần một ngày liền mà chẳng nói gì với vợ chồng tôi. Gọi điện thoại cho ông không được, tôi lo lắng đi tìm con khắp nơi.
Đến lúc qua người này người nọ, tôi biết chỗ 2 ông cháu đang ở nên vội đến. Dù rất giận nhưng tôi vẫn phải nhẹ nhàng nói: “Ông đưa cháu đi chơi sao không nói để con chuẩn bị?”. Chẳng hiểu sao, ông nổi khùng lên quá: “Cô sợ tôi bắt cóc con cô à?”.
Có tối, trong khi chồng tôi đang tắm trong phòng tắm. Còn tôi đang ngồi cho con bú trên giường của 2 vợ chồng. Trong phòng ngủ, tôi ăn mặc rất thoải mái. Thế là bố chồng tôi ở đâu lao vào đòi bế cháu: “Bú thế đủ rồi. Để ông nựng cháu tí”.
Vì ông giằng bế cháu quá nhanh nên sữa vẫn đang tuôn chảy làm ướt cả phần bầu ngực của áo ngủ. Tôi ngại quá nhưng không dám đứng dậy đi chỗ khác vì chiếc váy ngủ của tôi khá hở phần dưới. Thế nhưng, bố chồng tôi cứ thản nhiên như không, ông vẫn cứ bế cháu chơi ở phòng ngủ của vợ chồng tôi.
Vài hôm nay, bố chồng còn cứ tự do vào phòng vợ chồng tôi và ông nằm lăn trên giường để chơi với cháu. Nhiều hôm chồng tôi đi tiếp khách về muộn. Tôi phải kiếm cớ này cớ khác để đi sang phòng khác hay xuống dưới nhà.
Bữa cơm tối nay, ông còn nói lên ý định cuối tuần này sẽ họp gia đình. Ông muốn cho cháu nội buổi tối ngủ luôn ở phòng ông bà để ông tiện chăm sóc.
Tôi có cảm giác như bị bố chồng tranh giành mất con vậy. Tôi ăn không ngon, ngủ không yên trước những hành động chăm cháu quá đà và có phần vô duyên thái quá của bố chồng.
Tôi chia sẻ lo lắng này với chồng. Anh chẳng những không bênh vợ mà còn nói tôi không ra gì. Kiểu như: “Em muốn ông ghẻ lạnh cháu thì mới hài lòng à? Đúng là sướng không biết đường hưởng”.
Đành rằng được ông nội yêu thương cháu và tâm lý tôi cũng rất vui. Nhưng tôi sợ hành động yêu thương cháu quá đà của bố chồng tôi quá. Mà sao ông là đàn ông đàn ang mà cứ xoắn xuýt lấy cháu thế nhỉ?
Bạn đang có những tâm sự, vui, buồn… muốn chia sẻ những bức ảnh đẹp, gửi lời nhắn (một bài hát, lời yêu, một tấm thiệp chúc mừng hay những dòng thơ nhỏ…) tới những người thân yêu của mình. Hãy để Ngoisao.vn đồng hành và giúp bạn! Vui lòng gửi tới email:tamsu@ngoisao.vn. Chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật và đăng tải những điều mà bạn muốn chia sẻ! |