Ly hôn không có nghĩa là bạn bị thải ra khỏi hôn nhân. Chỉ là chúng ta cố gắng để xoay xở trong vô số ràng buộc, mà muốn đứng vững, ta buộc phải bứt vài nút thắt hoặc gỡ xuống vài mơ ước trong đời. Có người hy sinh cái tôi hoặc bỏ việc. Một số khác chia tay người bạn đời để được tự do cưới chính hạnh phúc của mình. Liệu chúng ta có thể sống như một phụ nữ thông minh, cân nhắc kỹ bằng khối óc, trước khi để cho con tim rung động?
Tỉnh dậy mỗi sáng trong một căn phòng mới! Rất nhiều người sau ly hôn đã đánh mất đi sự rung cảm với cái đẹp, với cả thế giới này. Nhiều người chỉ nhớ những nỗi đau đớn từ cuộc hôn nhân cũ. Ánh mắt và lời nói xúc phạm của chồng hoặc người thân; Những giây phút chật vật khó khăn và cô đơn; Sự phản bội và thất vọng; Những mất mát lớn về tiền, nhan sắc, sức khỏe, tình cảm và con cái sau cuộc sống chung với người đàn ông từng được gọi là chồng… Những kỷ niệm ấy luôn quay trở lại dày vò người phụ nữ sau hôn nhân. Bạn có lỗi không? Tôi nghĩ bạn đúng là có lỗi đấy chứ. Lỗi của bạn là đã để cho quá khứ giết chết mọi cơ hội hạnh phúc tiếp theo của chính mình.
Có lần tôi viết một kịch bản quảng cáo cho một công ty địa ốc đang rao bán khu chung cư mới trong nội thành. Tôi nói, người Việt Nam thường mua nhà khi cưới hoặc khi con họ cưới. Còn chúng ta, chúng ta sẽ bán nhà cho những người ly hôn. Bởi khách hàng ly hôn sẽ có nhu cầu gấp đôi. Trên lý thuyết, một đám cưới chỉ cần một ngôi nhà, một cuộc ly hôn cần có ngay lập tức hai căn hộ. Bởi rất nhiều phụ nữ đã không dám quay trở về nhà bố mẹ đẻ, càng không thể ở lại ngôi nhà của chồng và gia đình chồng, dù con họ đang sống ở đấy. Và họ bán một căn “hôn nhân” để mua hai căn “ly hôn” mới! Những người phụ nữ xách va li ra khỏi cuộc hôn nhân, họ không chỉ tìm một căn hộ chung cư mới, họ muốn tìm một cuộc sống mới. Tôi thương khoảnh khắc những người phụ nữ xách va li đi ra khỏi cuộc đời người đàn ông họ từng tha thiết yêu, ra khỏi mái nhà họ từng tưởng đó là mái ấm. Những quảng cáo bất động sản ở Việt Nam chỉ rao bán những lợi ích vật chất, sự tiện nghi, gợi lên lòng tham hoặc mong ước đầu cơ, mong ước hưởng thụ vật chất, một cách rất tầm thường và dễ dãi. Tôi muốn khi nói về một căn phòng, hãy nói đến tình yêu và những giá trị nhân văn, những sự cảm động và những cảm xúc rất con người ở đó. Ta không bán một căn hộ, ta bán một cuộc sống mới. Có thể tôi không phải một người có tố chất viết copyright tốt. Nhưng tôi tin rằng rất nhiều phụ nữ sau ly hôn hoặc đang ngấp nghé cánh cửa ly hôn sẽ cảm nhận được điều ấy. Chúng ta có quyền có một cuộc sống mới, khi người đàn ông sau lưng đã không yêu ta và thương ta được như họ nói. Tỉnh dậy mỗi sáng trong một căn phòng của chính mình, tận hưởng một bình minh yên tĩnh và trong lành, không bị vẩn đục bởi quá khứ, mới là điều làm một phụ nữ bỏ chồng nên làm, để có thể lại cảm thấy hạnh phúc.
Có thể đã yêu nhầm người, đã lấy nhầm chồng. Nhưng sau đó, có quyền bỏ chồng để cưới lại chính đời mình chứ, ai bảo sẽ không hạnh phúc! Ai bắt một phụ nữ phải sống mãi với quá khứ, hoặc để sai lầm trong quá khứ hành hạ mãi mãi? Đừng lấy sai lầm của chồng cũ để trừng phạt bản thân! Khi người phụ nữ xách va li đi khỏi cửa, người đàn ông còn hé cánh cửa nhìn theo. Người vợ cũ có thể sẽ tuột tay đánh rơi vali, người chồng vẫn sập cửa như thể không nhìn thấy gì, hoặc người chồng sẽ hả hê trên sự trục trặc của người đàn bà cũ. Rất ít người chồng cũ sẽ giúp sửa nhà nơi bà vợ cũ dọn tới ở, hoặc đơn giản hơn, khuân vác những đồ đạc giúp vợ để cô ấy ra khỏi cuộc hôn nhân một cách ít vất vả hơn. Rất ít người đàn ông gọi điện bảo thằng bồ mới của vợ cũ rằng, mày cư xử không tốt với cô ấy, tao sẽ tính sổ với mày. (Bởi nếu họ làm được như thế, hẳn bạn đã không phải ly dị họ!) Nhà quảng cáo không chấp nhận kịch bản của Trang Hạ với lý do, nó quá trân trọng cảm xúc của phụ nữ nên vô hình trung hơi mỉa mai đàn ông thời nay. Và một xã hội ăn chắc mặc bền như Việt Nam hiện nay, nói đến tài sản như một căn hộ, tòa nhà mà lại nhấn mạnh tới khía cạnh cảm xúc nhân văn, điều ấy xa xỉ quá. Nhưng đàn ông thời nào chẳng thế, những sai lầm họ phạm phải trong hôn nhân, thường điều tiếng lại dành sang cho phía người phụ nữ. Đàn ông ngoại tình là do người vợ chả chăm sóc họ được như họ mong muốn, không mang lại cảm xúc tình dục hoặc những lạc thú như đàn ông đáng được hưởng. Đàn ông thua kém, bà vợ giỏi giang, thì tiếng xấu sẽ đổ lên đầu bà vợ giỏi đã lấn át vía chồng. Hay người đàn ông đánh đập vợ thì người đàn bà dễ bị nghe khuyên giải trách móc rằng một sự nhịn chín sự lành, cơm sôi bớt lửa, dù đời nay đâu còn ai nấu cơm bằng lửa. Nhưng người phụ nữ nếu cố giữ gia đình ấy, hoặc sau khi ly hôn không còn dám yêu, thì khác gì bạn đang lấy lỗi lầm của kẻ khác để trừng phạt chính bản thân mình? Và đừng từ bỏ chính mình!
Đừng từ chối lời cầu hôn khác chỉ bởi bạn đã từng chấp nhận một lời cầu hôn trong quá khứ. Đừng bao giờ yêu người đàn ông này mà trong đầu vẫn ám ảnh bởi cuộc sống chung hay tình dục với người đàn ông kia, hoặc ngược lại, đòi hỏi người đàn ông yêu bạn bây giờ cũng phải yêu như người đàn ông trong quá khứ. Tôi từng được một cô gái trẻ thổ lộ, sau khi ly hôn, đã luôn day dứt khi nghĩ mình là phụ nữ đã “một lần đò” trong khi mấy anh bạn trai đang theo đuổi mình đều trẻ hơn, đều là “trai tân” chưa vợ lần nào. Tôi không hiểu vì sao người phụ nữ lại biến vấn đề của cô (cuộc hôn nhân không thành công trong quá khứ) trở thành vấn đề khó khăn của những anh chàng kia? Họ có xứng đáng bị đối xử như thế không? Có một phụ nữ nữa, sau ly hôn bỗng biến thành một bà ghê gớm, như một con gà mái lúc nào cũng chực xù lông ra. Những ai lỡ nhắc lại cuộc hôn nhân cũ, chị đều cao giọng như thách thức. Những câu trêu đùa của mọi người được chị trả đũa ngay lập tức. Vào những lúc không ghê gớm đanh đá, chị lại trở nên yếu đuối và làm khổ mọi người bằng những tâm sự than thở từ blog chị, đến các diễn đàn trên mạng, rồi tỉ tê với đồng nghiệp không chán. Nhiều khi người phụ nữ sau ly hôn không nhận ra, mình đã mang tâm trạng u ám của mình để nhuộm xám mọi không gian mình tới.
Tôi thích lời chia sẻ của một chuyên gia tâm lý, rằng, phụ nữ phải bốn mươi mới biết tình yêu quý giá và hiếm hoi đến nhường nào. Bởi khi hai mươi, nàng nhiều tình nhân và yêu nhiều người nhưng lại là lúc nàng dễ bị tổn thương bởi tình yêu nhất. Tuổi ba mươi yên ổn và biết cách duy trì mối quan hệ lâu dài. Thế nhưng yêu lại ở tuổi bốn mươi, phụ nữ dường như rất khó để quay trở lại là một người phụ nữ tin tưởng vào tình yêu. Thế nhưng, sao không yêu đời trở lại, bởi bạn chỉ có thể sống một lần, và hạnh phúc cũng như niềm vui của một phụ nữ không mấy liên quan tới việc, hôn nhân của cô ấy hiện nay có tồn tại hay không.