Kể từ lúc ấy, tôi không nghĩ được gì nhiều, chân tay bủn rủn, đầu óc căng ra không nói được thành lời, tôi cảm nhận được, chính xác từ lúc này, mình sẽ không còn là gì ở cái nhà này nữa.
Yêu anh những 3 năm, nhưng dường như tình yêu, sự chân thành và cả những gì tôi dành cho anh không khiến anh xóa bỏ được hiềm khích với tôi. Tôi trở thành người đàn bà đê tiện trong mắt chồng. Thời gian yêu nhau đó, anh đã dành cho tôi bao nhiêu sự chân thành, tình yêu thương và cả những gì ngọt ngào nhất. Anh quan tâm tôi giống như một đứa trẻ, tôi cần gì anh cũng chiều. Anh lo lắng cho tôi từng bữ ăn, giấc ngủ, không ngày nào là anh không nhắn tin cho tôi ít nhất 3 lần và liên tục gọi điện cho tôi để hỏi thăm xem tôi đang ở đâu, làm gì.
Vì quá yêu anh nên tôi tin tưởng anh tuyệt đối. Cái gì tôi cũng làm, cũng tâm sự và hi sinh vì anh. Chỉ có một việc là, tôi không cho anh động vào người mình. Không phải vì tôi sợ, đó chỉ là một phần nhỏ, phần vì tôi muốn, chúng tôi sẽ thực sự thuộc về nhau sau khi kết hôn.
Trong mắt tôi ngày đó, anh là một người đà ông tuyệt vời. Dù đã có yêu và cũng đã trao thân cho một người đàn ông khác trước đó, người là mối tình đầu của tôi, nhưng tôi chưa đủ dũng cảm để nói với anh. Với lại, anh cũng không bao giờ hỏi tôi cả. Tôi không có ý định giấu anh, chỉ chờ khi anh hỏi, tôi sẽ nói ra sự thật. Nhưng anh chẳng hỏi gì tôi.
Anh đòi hỏi tôi mỗi chuyến đi chơi xa. Chúng tôi có những hành động ân ái, vui vẻ, tuy nhiên, chuyện đi ‘quá giới hạn’ là không có. Anh thấy tôi cương quyết nên cũng đành đợi tới ngày cưới.
Thế là, anh liên tục giục cưới. Anh muốn tôi và anh thành vợ chồng, có con với nhau. Khi đó, anh không còn phải gò bó mình, không còn phải kìm chế khi gần tôi nữa.
Và thế là, đám cưới được tổ chức. Chúng tôi chính thức thành vợ thành chồng, không có rào cản nào cả. Nhưng ngay trong đêm tân hôn, tôi đã bị anh giội một gáo nước lạnh vào đầu. Anh bảo tôi rằng, tại sao tôi không còn trinh tiết mà không nói với anh. Tôi hoảng quá, đúng là tôi đã không nói với anh, vì tôi sợ anh sẽ nghi ngờ tôi này nọ. Nhưng tôi lại nghĩ, chuyện này anh chắc chắn sẽ thông cảm cho tôi, anh sẽ không quá câu nệ chuyện còn hay mất đâu. Bản thân tôi cũng đã thoáng trong chuyện như vậy. Việc tôi không cho anh cũng chính là không muốn phạm phải sai lầm như mối tình đầu nữa.
Anh không thông cảm cho tôi, anh nói tôi không ra gì, bảo tôi là người đàn bà vô liêm sỉ. Thậm chí anh còn nói, ở bên tôi, anh giống như kẻ bị dùng của thừa. Snh không chịu được cảm giác ân ái đau khổ khi nghĩ đến chuyện vợ mình đã từng ngủ với gã đàn ông khác.
Đêm hôm ấy, chúng tôi mỗi người một nơi, không ai nói với ai câu nào. Một đêm tân hôn nhạt nhẽo. Tôi nghĩ là anh sẽ từ từ nghe lời giải thích của tôi và hiểu cho tôi, nhưng anh lại mang chuyện này nói với cả nhà, nói cả với bố chồng tôi. Nghĩ là mẹ chồng sẽ mắng tôi này kia, nhưng không ngờ, người khó tính lại chính là bố chồng. Tôi nghe lén được câu chuyện bố và anh nói với nhau, không ngờ ông lại có suy nghĩ như vậy. Trái tim tôi tan nát. Bố chồng bảo: “Vợ mất trinh, bỏ là đúng”, thật sự chua chát quá phải không?
Bây giờ tôi hoang mang quá, tôi đang cố gắng tìm cách để níu kéo chồng nhưng anh coi tôi như người dưng, không thèm ngó ngàng đến tôi. Chẳng lẽ, hôn nhân của tôi lại kết thúc ngắn ngủi thế sao?