Sẽ đến một lúc nào đó, chuyện tình cảm của cả hai bỗng dưng bị trục trặc.
Sẽ đến một lúc nào đó, khi mà bạn càng cố gắng lại càng trở nên cách xa.
Và cũng sẽ đến một lúc nào đó, giữa hai người, khoảng cách xa nhất là ngay khi đang bên nhau gần gụi nhất.
Lúc bấy giờ, tình đã nhạt, tim đã ngừng yêu, buông tay thôi, đừng cố gắng khờ dại.
Chuyện chia tay là chuyện chẳng ai mong muốn trong một cuộc tình, bên một người mà ta từng thương, từng yêu đến thắt lòng thắt dạ.
Ta nhớ về những chông chênh ngày cũ, những ngày kỉ niệm rêu phong góc phố có dấu chân của cả hai. Ta nhớ cả những hẹn thề xa xôi về một tương lai dù tỏ dù mờ. Ta nhớ về bầu nhiệt huyết căng tràn, sôi nổi…
Nhưng những nỗi nhớ dù có đóng thành kén thì tình vẫn như con bướm nhỏ hóa cánh bay đi. Bởi yêu và chia tay dường như đã trở thành quy luật.
Trên chặng đường bạn đang đi, có biết bao trạm dừng, có biết bao chuyến tàu qua lại. Chúng ta cần phải học cách để tin rằng, cuộc đời này bắt chúng ta gặp vài lần với một vài người sau đó mới có thể gặp đúng người cần gặp. Lầm lỗi sau những chia ly giúp ta trưởng thành thêm nữa. Nếu người vừa bước ra khỏi cuộc đời ta không phải là người phù hợp, thì người ấy đơn giản chỉ là người bạn đồng hành cùng ta trên một đoạn, không phải một đời.
Dù chia tay, hãy cứ mỉm cười chấp nhận. Cách khó khăn hay đau khổ nhất khi nói lời ly biệt tiễn đưa một cuộc tình không phải là nước mắt, mà đó là nụ cười. Nước mắt càng làm ta thêm đắng lòng đắng dạ, học cách mỉm cười để chấp nhận chia tay đã là một sự tổn thương vô cùng lớn. Nước mắt rơi như một phản xạ tự nhiên, còn nụ cười là cả một sự cố gắng để ngụy trang đi vẻ đớn đau trên khuôn mặt. Họ đi rồi, nước mắt có giữ lòng được ai đâu? Vậy thì cứ mỉm cười thôi, để họ biết rằng cuộc đời ta vẫn đẹp.
Dù chia tay, hãy cứ buông tay khi cảm thấy không đủ lực để tiếp tục níu giữ. Người muốn đi rồi, giữ làm sao cho nổi? Nếu là thật tâm yêu thương nhau, kể cả khi bạn không giữ khư khư như nắm một sợi dây diều, tự khắc cũng sẽ có mọi lý do để ở bên cạnh bạn. Còn nếu đã hết yêu rồi, có bày ra ngần ấy lý do để níu kéo thì cũng chỉ nhận lại cái lắc đầu của đối phương mà thôi.
Khi chia tay, mỗi chúng ta thường tự thương lấy thân mình, thường tự bảo vệ trái tim tan vỡ bằng nhiều lý thuyết sáo rỗng. Nhưng làm ơn, đừng bắt nó phải quên, đừng bắt nó phải đóng chặt lòng mình.
Nên nhớ rằng, không ai quên ai được mãi mãi về sau, dù chỉ cùng đi một đoạn đường ngắn ngủi, nhưng kí ức về họ vốn đã hằn dấu trong ta. Vậy thì cái mà ta gọi là quên, chỉ đơn giản là ngừng nghĩ về họ để tiếp tục sống hướng về phía trước mà thôi.
Sự thật là… không thể quên được đâu. Nhưng hãy sống để khi nào nghĩ lại, ta có thể mỉm cười một nụ cười nhẹ bẫng, không nghe nhói ở trong tim.
Vậy nên, nếu chuyện tình đi vào hồi kết và ai đó tự chọn cho nó một cái kết buồn, hãy đủ can đảm để buông tay, buông tay cho tình trôi đi thôi…