Chẳng có người nào tự do, thích làm gì thì làm, thích chơi gì thì chơi, thích những việc mình nghĩ và phải làm tới cùng lại là người bị ràng buộc bởi một ai đó. Bởi khi bạn đã bị ràng buộc bởi một ai đó, bạn không những sống vì mình mà còn vì họ, sống vì một người khác nữa.
Nghĩ đến việc suốt ngày bị người khác quản thúc, cấm việc này, cấm việc kia, nghĩ đến việc ngày nào cũng bị ai đó tra khảo xem đi đâu, làm gì với ai, thật sự là quá mệt mỏi. Cô bạn tôi vì thế mà đã 28 tuổi, chưa có một mối tình vắt vai. Người ngoài cuộc nhìn vào ngưỡng mộ cô ấy. Chắc chắn rồi, vì có lúc, cô ấy cũng ngưỡng mộ chính bản thân mình. Có mấy ai có được phong thái tự do, tự tại như cô ấy. Người ta thích được bay nhảy, thích được đi đâu thì đi, du lịch khắp nơi, ngao du sơn thủy nhưng lại bị ràng buộc bởi chồng con. Tự do không có, suốt ngày đi làm, việc nhà rồi lại con cái, làm gì có cái gọi là vô tư bay nhảy.
Thế nên, những cô gái có chồng có con thường thèm khát cảm giác tự do biết bao. Họ thường ước, giá như chưa có chồng thì tốt biết mấy, họ có thể tha hồ hò hẹn, được đi chơi, được đi du lịch và được ăn diện. Đó là cảm giác của người ngoài cuộc.
Có một số người trong cuộc, họ lại nghĩ khác. Họ thích chơi, thích vui đấy, nhưng rồi một lúc nà đó, họ cảm thấy, sao cuộc sống này mệt mỏi quá vậy, cứ luẩn quẩn, loanh quanh mãi. Họ thèm có được một gia đình, một tổ ấm. Và họ buồn khi thấy ai đó tay trong tay với chồng con, với người yêu. Họ thích những cô bé, cậu bé xinh xắn đi dạo cùng bố mẹ ngoài công viên. Đó, cảm giác ấy chắc hẳn ai cũng có.
Nhưng rồi giật mình nhìn lại, đã gần 30 tuổi đầu, chỉ có một mình mình. Những người muốn tán tỉnh, có ý định yêu đương thì cũng đi lấy vợ hết rồi, giờ chẳng còn ai. Cái thời biết bao nhiêu người theo đuổi, nhắn tin, gọi điện, hò hẹn đi cà phê cũng đã xa. Giờ tự do là thứ mà khiến con người ta cảm thấy cô đơn nhất.
Cứ bảo chơi đi đã, đến 30 tuổi hẵng hay, nhưng mấy người nghĩ được như vậy. 30 tuổi, họ đã có gia đình, có chồng con cả, còn ai để chơi. Chỉ có vài người bạn nhưng không phải lúc nào họ cũng gặp được mình. Vậy nên, có những lúc không được bạn bè hò hẹn, bạn cảm thấy cô đơn…
Đừng bao giờ nghĩ tới chuyện tự do khi đã có gia đình. Không hẳn là lấy chồng lấy vợ là không còn được tự do, chỉ là tự do trong khuôn khổ. Bởi, không thể thứ gì ta thích là làm được, không phải muốn đi đâu thì đi, thích làm gì thì làm theo ý mình. Hôn nhân chính là sự ràng buộc và người trong cuộc phải chấp nhận chuyện đó. Cái giá của nó chính là một gia đình, một tổ ấm mà có thể đôi lúc bạn thấy chán nản nó dù rằng nó thật sự là một tổ ấm hạnh phúc.
Đã là vợ là chồng phải có trách nhiệm với nhau và với con cái. Khi bạn có gia đình, bạn phải kiếm tiền, lo cho cuộc sống tương lai, phải nghĩ đến những người bên cạnh mình, làm gì để hộ vui và hạnh phúc. Phải chăm sóc họ, khiến họ cảm thấy luôn được yêu thương và quan tâm. Hơn hết, phải biết chia sẻ, cảm thông và bao dung với nhau. Đó là điều đáng quý… Đừng trách tại sao tôi lấy chồng rồi lại không được tự do, tự tại như bao người? Vì đó là trách nhiệm của bạn, bạn phải làm như vậy khi bạn đã là người của một người khác. Không ai cấm bạn quyền tự do của mình nhưng đừng ‘lộng hành’ khi chỉ có một mình mình nhé!
Với những người chưa có gia đình, chuyện cô đơn là đương nhiên. Đâu có ai đêm đêm cùng chung chăn chung gối, đâu có ai thủ thỉ lời ngọt ngào yêu thương, đâu có con làm bè làm bạn…
Chẳng có gì là hoàn hảo cả. Tự do chính là cô đơn đôi lúc, hạnh phúc chính là ràng buộc… Vậy nên, mỗi người phải biết tự lựa chọn cuộc sống của mình, biết bằng lòng và chấp nhận với nó. Cứ đứng núi này mà trông núi nọ thì chẳng bao giờ có được con đường đi đúng đắn…