Theo lập luận của người phụ nữ 35 tuổi, tự nhận mình là đảm đang, biết lo toan cho gia đình này thì dù chị ta đã cố gắng cả đời nhưng chồng chị dường như vẫn không biết trân trọng. Thành ra chị phải giở chiêu bài "dọa ly hôn" để chồng "biết mặt".
Chồng chị vừa kể, hôm qua chị lại dọa anh ấy ly dị. Sao chị lại làm vậy?
Tôi làm vậy để anh ta biết tôi không bị phụ thuộc vào anh ta. Đôi khi phải dọa chồng để chồng cảm thấy sợ mà trân trọng cuộc sống hôn nhân. Tôi biết chồng sẽ không dám ly hôn nên mới nói thế!
Làm sao chị chắc điều đó được?
Nếu anh ta bỏ vợ con, xã hội sẽ lên án anh ta tệ bạc. Vì bản thân tôi, tôi làm rất tốt chức năng làm vợ của mình, ai cũng biết điều đó.
Tôi đã sinh cho anh ta 2 đứa con đẹp, khỏe mạnh, đúng tiêu chuẩn 1 nam 1 nữ. Tôi đi làm, về nhà dọn dẹp, đối nội đối ngoại không ai chê điểm nào. Tôi nấu ăn ngon nổi tiếng... Tôi thuộc mẫu vợ đảm hiếm có thời nay đấy! Mọi thứ tôi đều kiểm soát được hết.
Phụ nữ bây giờ chỉ lo cho mình sành điệu, không cô nào chịu chăm lo cho gia đình như tôi đâu. Đàn ông họ khôn lắm. Họ có thể nịnh bợ vài câu với những cô nàng đỏng đảnh nhưng họ không bao giờ động đến cô ta. Trừ những người đàn ông chơi trội bảo kê chân dài tới nách thì những người đàn ông bình thường sẽ không dám mạo hiểm để chiều chuộng phụ nữ quá đáng.
Trừ lúc đàn ông chưa lập gia đình, anh ta còn phiêu lưu tình cảm, tán tỉnh bắt cá mấy tay. Nhưng khi lập gia đình rồi, cơm, áo, gạo, tiền, con cái… khiến người đàn ông suy nghĩ khác.
Người ta nói nhiều về chuyện léng phéng của đàn ông, tôi không sợ điều đó. Léng phéng cũng chỉ được một vài hôm là chán. Anh ta thuộc về vợ, con anh ta.
Câu khẩu hiệu nổi tiếng của đàn ông, nếu tôi không nhầm thì: "Quay đầu là bờ". Từng đó lí do khiến tôi tự tin nói với chồng việc ly hôn nếu anh ta làm tôi không hài lòng.
Cho phép tôi được nói thẳng quan điểm, vì chị cũng đã trao đổi rất thẳng thắn. Rằng: Chị đang rất phiếm diện, theo đánh giá của tôi. Cuộc sống hôn nhân là tích hợp hai cuộc sống riêng và theo chiều hướng thích nghi. Chị đưa ra những điều kiện và bảo chồng chị chấp nhận, nếu không chị sẽ ly hôn. Chị có bao giờ đặt mình vào vị trí người chồng để suy nghĩ không?
Rõ ràng anh ta biết tính nết tôi từ đầu. Anh ta chọn tôi vì anh ta cần một người vợ tốt, đảm đang, biết lo toan cho gia đình. Vậy chồng tôi đã có sự chuẩn bị tâm lý từ rất lâu rồi chứ có phải bột phát đâu. Tiêu chuẩn của chồng tôi khác với tiêu chuẩn của những anh thích lấy vợ trẻ, õng ẹo và thích ôm eo.
Anh ấy chọn một con đường, sẽ đi đến một điểm đích. Con đường đó là vợ đảm đang, con ngoan ngoãn chứ không phải con đường lãng mạn vớ vẩn.
Nhưng đó cũng không phải nguyên nhân để chị dọa anh ấy ly hôn hết lần này tới lần khác chứ?
Tôi chỉ muốn nhắc nhở không anh quên và không trân trọng giá trị gia đình. Còn bản thân tôi, nói thật tôi cũng không nghĩ đến phương án ly hôn thật sự. Người ta đâu phải bảo ly hôn là ly hôn được ngay đâu.
Mỗi lần tôi nói ly hôn, tôi muốn kiểm tra xem thái độ của anh như thế nào. Thông thường, anh im lặng và sẽ sửa chữa lỗi sai của mình. Tôi cũng bỏ qua nếu thấy thái độ anh chân thành. Thông thường mọi chuyện sẽ xuôi xuôi và không có hậu quả gì to tát.
Có câu chuyện về cậu bé chăn cừu cứ đùa mọi người là sói ăn thịt đàn cừu của cậu ta. Thế là đến lần thứ mấy, có đàn sói xơi đàn cừu của cậu ta thật, cậu ta kêu mọi người đến giúp nhưng ai cũng nghĩ cậu đùa nên đàn cừu của cậu ta bị sói ăn sạch. Cuộc sống là thế, chị có sợ chị dọa nhiều mà chuyện ly hôn của chị thành thật không?
Tôi không nghĩ đến điều đó. Nền tảng gia đình là bền vững. Chồng tôi yêu vợ, yêu con chứ không phải người bội bạc…
Nhưng có một điều, đứng về góc độ một người phụ nữ, khi tôi nói tôi muốn ly hôn là tôi bất lực trong cách giải quyết mâu thuẫn lắm. Mỗi khi thốt lên hai từ ly hôn xong, tôi đều cảm thấy trống rỗng vô cùng.
Nhiều khi tôi nghĩ: Tại sao chồng lại không hiểu những suy nghĩ rất đàn bà của tôi? Tôi và anh đi siêu thị. Tôi thấy người ta trả tiền thừa bằng kẹo cao su, tôi thắc mắc cũng bị anh mắng là đàn bà. Tôi đi mua thuốc, xem kỹ hóa đơn cũng bị anh mắng là đàn bà.
Trong khi đó, tôi thấy việc mình làm là chính đáng. Tôi có cảm giác bị xúc phạm và bị khinh bỉ. Anh ấy nghĩ suy nghĩ của tôi không xứng đáng với tầm suy nghĩ của anh.
Rồi thời gian của anh dành cho bạn bè, bóng banh, bia bọt,… Trong khi đó một lời động viên đối với tôi anh cũng quên. Cái giá trị anh cần của tôi, tôi đã đáp ứng cho anh trong khi anh không vun vén cho nó thì làm sao tôi không cáu gắt, làm sao tôi không dọa ly hôn?
Ai cũng có những điều khó nói, khó nghĩ. Nhưng một lúc nào đó chị bình tĩnh, chị có nghĩ mình quá đáng khi mang chuyện ly hôn ra dọa chồng?
Tôi đã làm hết chức năng của mình nhưng không được công nhận đúng thành quả. Cô bảo tôi làm sao có thể bình tĩnh được? Tôi làm gì có tội khi tôi gom góp từng đồng một cho gia đình? Tôi làm gì có tội khi tôi trở thành một người phụ nữ đảm đang? Chả lẽ tôi buộc phải gánh tội… đảm đang?
Đàn ông quá sướng vì không gì đe dọa được họ. Họ ỉ lại vào phụ nữ, bắt phụ nữ chúng tôi xây dựng hạnh phúc gia đình, còn họ ngồi chê. Để trở thành một người phụ nữ đảm đang, cô ta phải cố gắng chăm chỉ từ tấm bé cho đến khi chết. Thế mà cô ta vẫn bị mắc tội… đảm đang.
Ngày xưa, mỗi lần chồng tỏ thái độ như tôi kể trên thì tôi đều rất buồn. Cho đến khi tôi phải bật ra chuyện tôi sẽ ly hôn nếu anh còn đối xử như thế với tôi. Đó là điều làm tôi thực sự đau khổ!
Tôi phần nào hiểu, thông cảm được cho chị. Dù sao, tôi cũng nghĩ có cách khác để ứng xử với chồng chứ không nên dọa chồng ly hôn. Mong chị có cách tốt nhất để giữ hạnh phúc gia đình!