Anh à! Giờ này chắc anh đang vui và hạnh phúc lắm đúng không? Chắc anh chẳng còn nhớ đến em đâu anh nhỉ? Còn em đang nhớ anh nhớ rất nhiều đấy! Nhưng cái quyền nói nhớ anh, cái quyền chủ động điện thoại cho anh, em đã đánh mất nó rồi.
Em biết mình sai rất nhiều, ngay cả việc đến bên anh, em cũng sai. Em biết anh chẳng yêu gì em, một người con gái anh đã từng dễ dàng đạt được. Nhưng anh ơi! Em đến bên anh đâu phải vì vụ lợi, vì tiền hay bất cứ vì một thứ vật chất nào khác? Em đến bên anh vì em cần một sự quan tâm, một chút che chở... chỉ vì những lý do chân thành thế thôi!
Cuộc sống đã không cho em được trọn vẹn với tình yêu chân thành của mình. Lúc em gặp anh, em cũng chẳng bao giờ nghĩ chúng ta yêu nhau, mà đúng hơn là em yêu anh như ngày hôm nay đâu! Nhưng những ngày ngắn ngủi được ở bên cạnh anh, em như quen dần với cuộc sống có anh, có được tình yêu thương tưởng chừng như trọn vẹn đó!
Có một sự thật mà đến bây giờ, mỗi lần nghĩ đến em vẫn thấy cay cay nơi khóe mắt... đấy là ngày anh trở về với gia đình. Em đã cố tình khiến cho anh nghĩ em là một đứa con gái hư hỏng... và kết quả cuối cùng em nhận được cũng như những gì em mong đợi. Anh bỏ mặc em khi em cần anh nhất, anh dùng những lời lẽ nặng nề, xúc phạm nhất từ trước đến nay để mắng mỏ em. Và nhiều lúc nghĩ lại, em cũng không thể ngờ được mình lại phải nhận những điều đó từ người em yêu thương. Lòng tự trọng của em bị tổn thương khiến trái tim em đau thắt lại.
Em đã rất hận anh, hận cuộc sống này sao bất công với em như vậy? Một mình cô đơn nơi góc phòng từng thuộc về hai chúng mình, em đã khóc và dường như ngày nào cũng thế! Em không thể dừng lại được những suy nghĩ về anh... nỗi nhớ anh lại cuộn trào da diết.
Em đã khiến bản thân mình tổn thương và nghĩ rằng, anh sẽ để ý đến em nhiều hơn! Nhưng không... anh không quan tâm đến điều đó! Em không biết tại sao em lại yêu anh nhiều như vậy? Em tập quen dần với thời gian biểu của em - thời gian biểu chỉ cho phép em thức dậy vài giờ trước khi đi làm và chỉ được rơi ít nước mắt vì anh thôi!
Thời gian càng kéo dài, nỗi nhớ anh càng giằng xé trái tim nhỏ đầy vết thương của mình. Em đã ngăn nó thôi không được đau vì anh nữa... nhưng nó vẫn ngoan cố, vẫn nhớ và yêu anh nhiều lắm!
Nhưng mọi chuyện đâu dừng lại ở đó? Anh vô tình hay cố ý làm tổn thương em bằng những cuộc điện thoại với vài lời trách móc, ghen tuông khi nghĩ em sẽ đến với người khác. Em không hiểu được đó là tình yêu hay chỉ vì anh muốn sở hữu riêng em? Nhưng dù vì điều gì đi chăng nữa thì nỗi nhớ anh vẫn đang cuộn cháy trong trái tim em!
Giá như anh không gọi điện, giá như anh đừng nhắn tin lại thì có lẽ em sẽ cố gắng rời xa anh. Em không muốn mình là kẻ thứ ba, một người đi phá hoại hạnh phúc của người khác... em rất sợ bị người đời khinh bỉ. Em biết niềm hạnh phúc đó là của chỉ ấy, em chỉ vay tạm ở một khoảng thời gian thôi anh nhé!
Đến bên anh, em cố gắng cười vui, cố gắng làm anh hạnh phúc... và em chìm đắm trong vòng tay anh vài giờ ngắn ngủi rồi anh lại trở về với công việc, với gia đình của mình. Anh đâu hề biết được em đã rất đau khi vào facebook của anh nhìn hình ảnh gia đình anh hạnh phúc! Em chỉ ước, sao hạnh phúc đó không phải là của em? Sao em không được cười rạng rỡ bên anh như chị ấy? Nhưng rồi... em lại thấy sợ nếu mình ở trong hoàn cảnh của chị ấy, em sẽ đau lắm khi biết chồng mình phản bội.
Em biết anh không yêu em... mà nếu có yêu thì đấy cũng chỉ là một chút lòng thương hại cho một con tim khát khao được yêu thương. Nhưng anh ơi! Em có thực sự hạnh phúc không khi em cố giành nó bằng cách khác vỡ hạnh phúc của người khác?
Anh cũng đã từng khẳng định với em: "Sẽ không bao giờ bỏ vợ đâu"., câu nói ấy của anh em khắc sâu lắm! Chính vì điều đó nên em tự răn bản thân mình rằng: "Sẽ không tiếp tục sống trong sự mơ hồ nữa". Dù em biết em sẽ khóc rất nhiều khi xa anh... nhưng em không còn bất cứ sự lựa chọn nào khác.
Anh à! Đây là cách tốt nhất cho cả em và anh, hãy để em quên anh đi! Em mong anh sẽ sống cuộc sống hạnh phúc bên gia đình anh! Em buông tay em vì em quá yêu anh... và em không muốn lún sâu để chịu thêm đau khổ, bất hạnh nữa! Vì thế, anh đừng nghĩ đến em, tìm em nữa anh nhé!
Tạm biệt anh - người em yêu thương!