Khi đọc tâm sự: "Hết chịu nổi với người vợ mang quá nhiều mặt nạ ghê tởm" của bạn Phạm Minh Lam, chẳng hiểu sao tôi lại nghĩ ngay đến cô nhân tình của chồng mình.
Hôm nay, nhân ngày rảnh rỗi, tôi xin viết một bức thư gửi đến em. Coi như đây là bức thư đầu tiên cũng là bức thư cuối cùng tôi gửi đến người mà một thời điểm tôi vô cùng hận.
"Em à,
Khi chị đặt tay viết những dòng này, bọn chị vừa trải qua 3 ngày trăng mật ngọt ngào và hạnh phúc nhất của cuộc đời.
Cái ngày em nhắn tin sỉ nhục chị rằng anh ấy là của em và nhắc nhở chị đừng làm phiền em và chồng chị ấy. Chị phải công nhận rằng em rất giỏi trong việc làm chị phát điên lên (Chị không giỏi viết văn, nhưng chắc đủ để em nhận ra mình qua bài viết này em nhỉ?)
Em thích trò chơi thắng thua lắm mà. Giờ thì chị có được người đàn ông phản bội mình rồi. Chắc là chị thua em nhỉ?
Em ạ,
Em với chồng chị quen nhau tính chỉ bằng ngày. Vậy mà em nghĩ là em hơn được chị sau 4 năm quen nhau và gần 3 năm gần gũi sao?
Nói ra cũng chẳng phải nhiều nhặn gì, nhưng cũng đủ để hiểu rõ tính cách và con người nhau rồi. Khi bọn chị suốt ngày đi với nhau như hình với bóng. Thậm chí là cả việc 2 bên gia đình đã quá quen với nhau rồi.
Thời gian 2 người quen nhau, cũng do chị quá bận với công việc nên để anh ấy thoải mái quá thôi. Chứ bọn chị đã vượt qua không biết bao nhiêu sóng gió mới đến được với nhau. Em nghĩ rằng em chọc điên chị là em chiến thắng rồi sao?
Em có cần chị kể từng chi tiết 2 người làm những gì với nhau không? Kể cả việc em rủ chồng chị vào khách sạn, chủ động trả tiền phòng. Nghĩ lại em thấy xấu hổ hay nực cười? Chị thấy xấu hổ thay cho em, xấu hổ cho cái phận đàn bà như em.
Xem nào, chị còn nhớ 1 tin nhắn em gửi cho chồng chị rằng: "Em có người yêu ở quê rồi, nhưng anh ấy không bằng anh được. Em sẽ chỉ yêu anh thế này thôi, khi nào học xong thì bọn mình chia tay".
Em làm vậy để làm gì? Em còn muốn có con với chồng chị mà lại vẫn muốn chia tay về với người yêu ở quê là sao? Chị thực sự không hiểu em nữa.
À còn gì nữa nhỉ? Chị nhớ cái ngày anh gọi điện cho em trước mặt chị nói rằng bọn chị đã quay lại và em đừng làm phiền anh ấy nữa. Chị nhớ em đã khóc nhiều lắm phải không?
Lẽ ra chị phải nên thấy thương em, nhưng những gì em gây ra cho bọn chị thì chị không thể yêu thương nổi nữa rồi.
Em nghĩ quen nhau vài ngày, ngủ với nhau là có được nhau hả em? Em nghĩ em dọa tự tử thì anh ý sẽ quay về với em và bỏ rơi chị sao?
Chị không được cao tay và nhiều mánh khóe trong việc làm nũng với bọn đàn ông. Chị chỉ nói với chồng chị 1 câu: "Nếu em có mệnh hệ gì thì chị sẽ chịu trách nhiệm tất cả". Chị không biết anh ấy đã nghĩ những gì, nhưng sau đó bọn chị vẫn ôm nhau ngủ rất ngon. Hôm đó 1 mình em ngủ, có lạnh lắm không?
Chồng chị lỡ 1 lần dại dột với em và 2 lần sau em chủ động rủ anh vào nhà nghỉ, thậm chí còn đòi trả tiền cho anh nữa. Số tiền em đưa cho anh ấy 2 lần sau đó bọn chị đủ để đi chơi tẹt ga và mua sắm 1 số vật dụng trong nhà rất là có ích. Chị cảm ơn em nhé!
Thấy chồng chị bảo là anh không lấy vì thấy thương em nhưng em cứ bắt chồng chị cầm. Đàn bà khổ em nhỉ, chị cũng không biết sau này chồng chị có tái diễn cái sự việc hôm ấy nữa không?
Nhưng chắc chắn 1 điều là chị sẽ để công việc sang 1 bên và dành nhiều thời gian cho anh hơn nữa. Anh ấy là người tốt, vì chị đã sai nhiều nên anh mới sa ngã như vậy. Chị tin rằng khi em bé của chị ra đời, anh sẽ là một người cha tốt. Em cũng biết anh ấy là người như nào phải không, rất quan tâm đến chị kể cả khi bên em đấy thôi!
Anh cũng nói với chị rằng: "Cơm ăn cả đời. Phờ chỉ 3 lần là chán". À, nghe anh kể em định đặt tên con của 2 người là Bi à? Cũng hay, nhưng sao em ngốc thế, muốn có 1 bé Bi thì em phải không cho anh dùng bao cao su chứ?
Em này,
Nghe chồng chị khen em là một cô gái sống rất biết điều, biết trước biết sau. Em còn rất đẹp nữa. "Em giống chị, ngày chị và anh mới quen nhau" - Chồng chị đã nói vậy đó. Nhưng chị chẳng thấy em giống chị ở điểm nào.
Chị cao hơn em hẳn 1 đôi giày cao 7 phân. Chị không trẻ bằng em. Hơn nữa, chị cực ghét giọng mấy đứa con gái tỉnh lẻ nói tục chửi bậy. Nhất là khi em gọi điện tổng sỉ vả chị không ra gì.
Không phải chị sợ em, đất Hà Nội chị được sinh ra ở đây mà. Chị chỉ là thấy em không đủ tư cách nói chuyện với chị. Chỉ vậy thôi. Là do em không biết đếm, xen vào chuyện vợ chồng chị. Chính em chủ động rủ chồng chị lên giường rồi lại khóc lóc chửi bới chồng chị lừa gạt em. Chẳng hiểu em làm những trò như vậy để làm gì?
Nếu ngay từ đầu là 1 người con gái khôn ngoan, biết nghĩ em phải để thằng đàn ông rõ ràng mối quan hệ 3 người này thì mới tin tưởng mà trao thân chứ. Là do em sai, nên đừng trách ai. Hãy ngẫm lại bản thân mình đi em ạ!
Bây giờ chưa quá muộn em ạ. Hãy xin lỗi chàng trai đang chờ em ở quê đi. Thật tội cho người ta khi yêu phải loại đàn bà như em.
Chẳng biết đã đủ dài chưa, nhưng đọc đến đây chắc em cũng biết câu chuyện này do ai viết. Chị học dốt văn nên chỉ viết được đến vậy thôi.
Cứ coi như đó là những gì chị muốn gửi đến em, khi facebook em đã chặn chị. Nhưng trang web này em cũng thường xuyên đánh tiếng với chị mà. Hôm nay coi như chị trả lời em đấy!
Chị cũng phải nói thẳng thắn 1 lần, chị đã từng rất hận em và giận chồng chị. Nhưng giờ mọi chuyện đã qua rồi. Chị nghĩ rằng mình nên cảm ơn em.
Cảm ơn em - con đàn bà một thời của chồng chị, phút sóng gió của chị. Nhờ em mà chị mới nhận ra thời gian chị bận việc nên đã không quan tâm đến anh nhiều.
Cảm ơn em, nhờ em mà chồng chị đã có khoảng thời gian thật tuyệt. Dù sao chị cũng là người đầu tiên của anh ấy, chị cũng muốn anh có những trải nghiệm bên ngoài.
Và như vậy là đủ với chị rồi! Cảm ơn em lần nữa!"