Chồng là gì, tại sao ta cứ phải lấy chồng? Nhiều khi tôi tự hỏi và thăm dò ý kiến của bạn bè, xem người ta bàn luận thế nào về người được gọi là chồng.
Bởi bản thân tôi không thích lấy chồng, chồng là gánh nặng, là cái nợ, là người mà khiến chúng ta không còn tự do, chúng ta trở thành nô lệ của họ. Bởi đàn ông họ không giống như phụ nữ, khi đã lấy nhau rồi, họ biến mình thành người đàn bà của họ, tất nhiên là phục vụ mọi thứ trong nhà.
30 tuổi, tôi chưa có ý định lấy chồng. Tôi sống độc thân, tự do, với tôi như thế là sướng. Tôi tự cho mình cái quyền được ngao du sơn thủy, được sống và làm tất cả những gì mình thích, không cần phải dựa vào người nào đó.
Có chồng, như đứa bạn tôi, suốt ngày ở nhà phục vụ nhà chồng. Gọi đi ăn không được, gọi đi chơi cũng không, cà phê cuối tuần thì đừng hỏi nhé, còn ở nhà nấu cơm cho bố mẹ chồng. Vốn nó là đứa ưa tự do, thích đây đó, là người ham vui, ham chơi, thế mà từ ngày lấy chồng, mở miệng ra là chồng, chồng, rồi mẹ chồng, bố chồng. Nó sợ nhà chồng một vành, đi đâu cũng phải xin phép từng tí một. Về nhà mẹ đẻ cũng không tự do vì sợ chồng lại nói nó trốn việc, nó lười. Thế là cuộc đời tự do của nó bị vùi dập từ khi… nó lấy chồng. Đấy, đó là một lý do tôi không lấy chồng.
Lấy chồng, tôi trở thành người đàn bà của kẻ khác. Thay vì nằm một mình, giờ tôi phải nằm với một gã cao to, rồi gã ấy tha hồ ngáy, tha hồ gác chân lên cổ tôi. Gã ấy sai tôi đủ thứ, từ việc thích ăn món gì, thích tôi làm gì cho gã ăn no cái bụng, sướng cái thân. Còn gã thì ngồi vắt chân lên ghế mà xem phim, đọc báo, hưởng thụ. Gã sẽ không động vào việc nhà nào cả, vì đó là nhiệm vụ của đàn bà.
Nước tắm, nước ngâm chân, thậm chí là nước súc miệng, có khi tôi cũng phải chuẩn bị cho gã. Chỉ vì lý do, gã là chồng tôi. Tiền thì gã đưa cho tôi vài đồng, bảo tôi đi chợ mua cái gì thì mua. Có khi gã còn không đưa, vì cái chuyện tiền nong thì phải bình đẳng, ai cũng có quyền kiếm tiền và ai cũng có quyền tiêu tiền. Tốt nhất là tiền bạc phân minh, của ai người ấy tiêu. Vậy trong cuộc hôn nhân này, coi như tôi thua gã, tôi thiệt toàn phần. Gã không mất gì tự nhiên lại rước được tôi về. Tôi của mấy chục năm bố mẹ tôi nuôi nấng, chăm sóc, cho học cho hành rồi gã được không, vớ bẫm. Thế gã chẳng sướng thì tôi sướng cái gì?
Bây giờ, gã lại được tôi chăm sóc từng tí một. Cả nhà gã cũng được tôi ân cần lo toan. Gã không bù đắp cho tôi thì tôi, gã còn sưng mặt lên với tôi nếu tôi không làm gã và gia đình gã hài lòng.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi không tìm được lý do nào để lấy chồng. Tôi sợ cái gọi là làm dâu, sợ cảnh phục vụ nhà chồng, sợ gò bó thời gian. Nhưng tôi lại bị người đời nói là một cô gái lông bông, không có chốn dung thân, nay yêu người này, mai yêu người khác. Tôi bị người ta cười nhạo vì chỉ sống như vậy, cứ yêu rồi lại chia tay, không ổn định, không có gia đình, không có con cái khi đã hơn 30 tuổi.
Bạn tôi bảo, nhiều khi nó cũng không muốn lấy chồng, nhưng đàn bà hay đàn ông, cũng không thể thiếu được chuyện chăn gối. Lấy một người chồng chính là tìm cho mình một người đàn ông hợp pháp ở trên giường, để quan hệ vợ chồng, để vui vẻ và có thể, sau này sẽ để sinh con. Đàn bà cũng cần có một người đàn ông bên cạnh, được chiều chuộng, vuốt ve nhưng họ không thể đi sống nhờ vào người đàn ông của kẻ khác, không thể ăn vụng của kẻ khác và cũng không thể tạm bợ. Thế nên, lý do lấy chồng của bạn tôi chính là, tìm một người đàn ông hợp pháp là như vậy…
Tôi nghĩ không sai. À, hóa ra 30 tuổi rồi, tôi mới biết được lý do mình phải lấy chồng chính là đây. Một người hợp pháp nằm bên cạnh, không bị ai đánh ghen, không bị ai chửi bới, không bị người ta khinh miệt là lăng nhăng hay cướp chồng, ngoại tình, cặp bồ… Đúng vậy, phải là của mình thì mới sở hữu, mới dùng thoải mái được.
Xin một lần đàn bà chúng tôi được mạn phép, lấy chồng chỉ là kiếm một người tình ở trên giường trên giấy tờ pháp lý… Còn con cái, tôi sẽ tùy cơ ứng biến nếu như cuộc hôn nhân này thực sự tốt và nếu như, tôi cần một đứa con…