Tôi là cô gái từ miền quê xa xôi lên thành phố học tập. Khi chuẩn bị ra trường, bạn bè cùng phòng đều tìm được cho mình một công việc và người chồng phù hợp. Chỉ riêng mình tôi là vẫn đứng ở ngã ba đường, không biết đi đâu về đâu. Tôi bắt đầu thấy lo lắng, mất ngủ nhiều đêm, tôi sợ mình phải dời xa thành phố này, phải dời bỏ thế giới của mình. Tôi đã thầm yêu anh suốt 3 năm qua, trong lòng tôi anh là thế giới của mình, là tiêu điểm của mình.
Chuyện này thì dường như tất cả mọi người đều biết, duy chỉ có anh là không biết. Rồi cũng đã tới lúc ra trường, mọi người đều quyết định rời khỏi thành phố tới nơi làm việc, lần lượt ra đi. Tôi quyết định hẹn anh ăn tối và nói hết những suy nghĩ và tình cảm của mình cho anh biết. Điều này đã khiến anh cảm thấy lúng túng, sau đó chỉ cười và nói em thật ngốc, anh như thế mà em cũng yêu. Tôi sợ anh ác cảm với mình, xa lánh mà không thể trở thành bạn bè nữa, vì vậy mà tôi đành cười trừ nói tôi đùa thôi.
Sau khi ra trường tôi và anh mỗi người một nơi, thỉnh thoảng liên lạc hỏi thăm tin tức của nhau. Song mỗi lần nói chuyện với anh cũng đều là lúc anh đang ở trong tình trạng thất nghiệp. Tôi chỉ biết động viên anh, thấy anh không vui, thực sự tôi cũng rất muốn được ôm anh vào lòng, nhưng tôi lại không dám. Tôi chỉ có thể ngồi bên anh, động viên anh. Không lâu sau anh cũng đã tìm được công việc, còn mời tôi tới nhà anh chơi.
Điều kiện gia đình anh rất tốt, cha mẹ đều rất nhiệt tình với tôi. Sau lần gặp đó, tôi còn quay trở lại nhà anh chơi thêm vài lần nữa, cha mẹ anh thường động viên tôi nên tiếp xúc với anh nhiều hơn, hi vọng chúng tôi có thể kết thành đôi.
Tiếp xúc nhiều với anh, tôi cũng hiểu anh là một người đàn ông rất thật thà, ăn nói không hoa mỹ, đôi khi còn e thẹn. Sau đó, chúng tôi quả nhiên đã thành đôi, anh đối với tôi rất tốt, nhiệt tình. Ở anh duy chỉ có một khuyết điểm là ỷ lại vào mẹ, anh khiến cho tôi cảm thấy trên thế giới này anh chỉ tin vào mẹ, trong lòng anh có lẽ mẹ là một vị thần. Bất kỳ chuyện gì mà anh cảm thấy lo lắng, anh đều nhờ mẹ tư vấn. Anh sợ tôi bị bắt nạt khi sống ở bên ngoài, cho nên muốn tôi chuyển tới nhà anh sống cùng. Song, người nhà tôi thì muốn tôi kết hôn với anh chứ không thể cứ thế về nhà anh sống mà thân phận không rõ ràng thế được. Và thế là, cha mẹ hai bên đã đồng ý cho chúng tôi kết hôn.
Vào ngày cưới đã xảy ra một chuyện khiến tôi rất khó nghĩ. Đêm tân hôn, tôi thấy anh lo lắng bồn chồn, sau đó lại từ từ thả lỏng cơ thể, thật không dễ dàng gì khi nhắc anh đi tắm gội. Khi ngủ, anh lại nằm trên giường xem ti vi, chuyển kênh liên tục. Tôi chủ động ngầm ám hiệu cho anh, anh bắt đầu thở dồn dập và khi tôi với tay tắt đèn ngủ, anh bỗng phi ra khỏi giường, choàng áo ngủ và chạy ra ngoài, chạy tới gõ cửa phòng mẹ.
Hành động này của anh khiến tôi hoảng sợ, không biết anh có chuyện gì, bất giác chạy theo anh.
Khi tôi chuẩn bị bước vào phòng mẹ chồng, bỗng nghe thấy tiếng anh hỏi mẹ: "Mẹ ơi, con ... con phải ... động phòng thế nào?" nghe những lời này chân tay tôi rụng rời không thể nhấc lên được, điều khiến tôi không ngờ tới là, mẹ chồng tôi đã nói cho anh biết làm thế nào để động phòng. Sau khi trở về phòng, trong đầu tôi chứa đầy những lời mà mẹ chồng tôi đã nói với chồng, khiến cho đêm đó chẳng còn gì thú vị.
Ngày hôm sau, trên bàn ăn mẹ chồng tôi mỉm cười gắp thức ăn cho tôi, bất giác tôi cảm thấy nụ cười đó dường như có ý gì khác, mặt bỗng đỏ bừng lên.
Những ngày sau đó, tôi chủ động nói chuyện với anh, chia sẻ cùng anh những khó khăn trong cuộc sống, chỉ cần thấy anh có chút lo lắng, tôi liền chủ động hỏi thăm, sau đó giúp anh đưa ra phương án giải quyết hợp lý, giảm bớt tính ỷ lại vào mẹ của anh. Chỉ cần anh có chút thành tích, tôi liền khích lệ anh, chỉ mong anh củng cố thêm lòng tự tin của mình.
Giờ đây, dường như anh cũng đã có chủ kiến của mình, tính ỷ lại vào mẹ cũng đã bớt đi nhiều, còn tôi cũng dần quên đi câu chuyện xảy ra vào đêm hôm đó, coi như chưa xảy ra chuyện gì, quá khứ thì nên để nó qua đi, cuộc đời con người quan trọng nhất chẳng phải là hạnh phúc hiện tại sao.