Chung sống với vợ đã được ngót nghét 5 năm, anh Tuấn ở Giảng Võ – Hà Nội, sẽ không có điều gì phàn nàn, chê trách vợ nếu chị Huyền – vợ anh, không có thói quen cứ dỗi chồng là lột quần áo, khỏa thân ăn vạ. Anh Tuấn cho biết kiểu ăn vạ của chị Huyền nhiều khi khiến anh điên tiết vì “chuyện nhỏ như hạt cát” cũng bị chị Huyền phóng đại, nói quá để gây sự. Rồi chỉ đợi chồng phản ứng là chị như hóa khùng, lấy rượu tu ừng ực. Sau đó không biết trời đất là gì, chị Huyền cứ thế xé quần áo đang mặc trên người, vùng vằng vò đầu dứt tóc, khóc lóc, lảm nhảm để buộc chồng phải xuống nước năn nỉ xin lỗi dù anh không sai.
Do là nhân viên kế toán, công việc đặc thù, cuối tháng, cuối năm phải làm thêm giờ, về nhà muộn. Đó cũng là lý do khiến anh quanh năm phải chứng kiến tình trạng “người đàn bà điên” của mình vất vưởng, loạng choạng khóc, cười đi trong nhà, cơ thể không một mảnh vải, chờ chồng về để gây sự.
Biết tính khí của vợ, anh Tuấn càng không dám la cà quán bia nhậu cùng bạn bè. Thế nhưng thứ bảy hay chủ nhật, ngoan ngoãn ở nhà phục vụ vợ anh cũng bị vợ kiếm cớ vì những chuyện không đâu. Anh cho cho biết: “Ừ thì vợ chồng chia sẻ, đỡ đần, tôi cứ nhanh tay làm những việc có thể làm. Tuy nhiên nhiều khi tôi là đàn ông đâu phải việc gì cũng gọn lẹ và biết làm. Cô ấy sai khiến tôi như bà chủ sai nô tì. Vợ chồng bình đẳng, tranh luận thoải mái nhưng cái kiểu mượn rượu nhằm nổi điên để ‘giáo dục’ chồng cho dễ thì chắc chỉ có cô ấy là duy nhất”.
Cũng giống với hoàn cảnh của anh Tuấn là anh Dũng (Việt Trì – Phú Thọ). Anh cho biết ba năm “chiến sự” với vợ liên miên cũng là ba năm anh mệt mỏi. Chị Vân – vợ anh Dũng là người đàn bà thường xuyên thích “ăn thua” với người khác bằng chiêu trò lột đồ. Chị không ngại ngần tồng ngồng trước mặt bàn dân thiên hạ khi đang hăng máu cãi nhau với hàng xóm hoặc bạn buôn bán của mình. “Hàng xóm ngán ngẩm và tôi cũng phát sợ vì cô ấy. Không cần biết đúng sai, phải trái là gì, hễ ai đụng đến là cô ấy miệng chửi rủa thô thiển, tay lột đồ ném tung vào mặt người ta. Thói ăn vạ thô tục đó khiến người ta rùng mình, không thèm chấp, bỏ đi thế nhưng cô ấy lại đắc thắng rồi mang về áp dụng với cả chồng” – anh Dũng nói.
Lần nào cũng như lần nào vợ chồng tranh cãi, kết thúc đều là chị lột đồ, chửi chồng như tát nước còn anh phải vùng vằng ôm cơn giận đi ra ngoài. “Sống với nhau bao nhiêu năm chịu đựng chừng ấy thời khắc. Có hôm tỉnh dậy ở ghế sofa tôi cứ mong những điều mình trải qua ngày hôm trước và cô vợ thô thiển kia chỉ là cơn ác mộng chứ không phải thật. Nhưng đúng là bi kịch cho cuộc đời tôi khi đó lại là sự thật” – anh Dũng than vãn. Nhớ lại cuộc hôn nhân như cực hình của mình, anh Việt (Hà Đông – Hà Nội) không nén được tiếng thở dài. Anh tâm sự, trải qua những ngày tháng mệt mỏi cuối cùng anh cũng được thở phào nhẹ nhõm khi ý nguyện ly hôn của anh đã giải quyết xong. Trong chuyện ly hôn với vợ, anh Việt chia sẻ rằng phần lỗi thuộc về cả hai. Anh thì nóng tính, cái tôi quá lớn. Còn vợ anh thì thái quá, mỗi lần vợ chồng va chạm thì chửi rủa, bới móc cả tông ti họ hàng lên chửi. Lối sống quá khác biệt, không ngày nào là không cãi vã. Hôn nhân chưa có ràng buộc về con cái, bất mãn về nhau nên anh Việt quyết định đề đạt ý kiến ly hôn. Anh kể, mọi thỏa thuận được cả hai giải quyết xong xuôi thì đột nhiên vợ anh thay đổi.
“Đột nhiên không hiểu cô ấy nghĩ ngợi hay ai đó xui khiến mà đột ngột thay đổi. Cô ấy quay sang năn nỉ tôi rằng sẽ thay đổi, cô ấy còn yêu tôi, cô ấy sẽ nhường nhịn. Tuy nhiên tôi không muốn cả tôi và cô ấy tốn thêm thời gian vào cuộc hôn nhân đã vỡ vụn vì không còn tình cảm. Vì thế tôi rứt khoát” – anh Việt nói.
Năn nỉ anh chán không được, vợ anh Việt quay sang “khủng bố” chồng. “Cô ấy tuyên bố rằng tôi không dễ dàng tự do để đi lấy người khác như thế được đâu. Sau đó ngày nào cũng như ngày nào cô ấy cứ chiều tối là vờ điên, lột quần áo trần chuồng, gào thét để hàng xóm đàm tiếu về tôi. Ban đầu thì tôi cũng nghĩ cô ấy vì uất ức nên hóa điên. Nhưng sau đó thì phát hiện được cô ấy chỉ giả vờ để ăn vạ và khiến tôi không thể ly hôn. Cô ấy cho rằng làm như thế thì níu kéo được cuộc hôn nhân của chúng tôi vì nghĩ tôi sợ mang tiếng nên sẽ chấp nhận" - anh Việt nói.
Khi biết được vợ giở mánh ăn vạ mình, anh Việt phải đơn phương nộp đơn ra tòa. Với anh, "dù sao thoát được những cơn “ăn vạ” của vợ tôi là một trong những ám ảnh" - anh Việt thật thà nói.