NỮ GIỚI » Tâm sự

Chết lặng vì qua bao sóng gió, giờ em lại muốn buông tay

Thứ tư, 02/04/2014 07:54

Hàng ngày, bữa cơm của 2 đứa chỉ có đĩa rau và ít cá khô nhưng sao ăn ngon quá. Có những đêm lạnh mùa đông, hai đứa chưa đủ tiền để mua chăn ấm đệm êm, lấy tạm cái áo bông trải ra nằm thay cho đệm nhưng sao vẫn thấy ấm áp.

Quen biết em có lẽ là duyên số. Tôi quen em trong tình huống đánh ghen hiểu lầm, em là nạn nhân mà không hiểu sao mình bị đánh.

Lúc đó tôi còn là sinh viên. Tôi cũng ham chơi lắm với những thứ vô bổ như đánh bạc, lô đề, bóng bánh nữa. Khi em bị đánh ghen, mấy bà đánh ghen cầm dao cầm guốc rất là đáng sợ. Và tôi cũng vô tình có mặt tại đó. 

Chỉ vì em mượn điện thoại của anh chồng một bà trong biệt đội đánh ghen đó mà họ cứ hùng hục xông vào đánh ghen không biết ai là bồ thật sự của anh chồng. Bà vợ nhìn thấy em đang cầm điện thoại của chồng bà ấy là lao vào đánh. Sau đó, là mấy phụ nữ kia đi cùng người đàn bà đó cũng xông vào khiến anh chồng bà ta sợ quá chạy mất hút. 

Tôi cũng ngồi đó và biết thừa biết mấy bà này đánh người ghê lắm. Chưa kể cứ dăm bữa nửa tháng lại đánh ghen 1 lần. Hôm ấy, em bị mấy người đàn bà kia cầm guốc đập mạnh vào đầu nên ngất luôn. Tôi vội chạy đến can ngăn lại và phải nói đây là bạn gái tôi, các chị hiểu lầm rồi thì các bà ấy mới chịu buông tha.

Yêu em tôi bỏ hết các thứ chơi vô bổ, bỏ cờ bạc, bỏ lô đề, bỏ cá độ bóng bánh. Em xuống Hà Nội để đi làm. Tôi và em sống chung với nhau (Ảnh minh họa)

Tôi lấy khăn giấy cầm máu tạm trên đầu cho em và vội bắt taxi đưa em lên bệnh viện cấp cứu. Vết thương ở đầu em khá nặng, máu chảy nhiều ướt hết cả quần áo của tôi.

Thời tiết lúc đó là mùa hè, nên tôi chỉ mặc quần sóc và áo ba lỗ. Đến viện tôi bế em chạy luôn vào phòng cấp cứu. Bác sĩ cầm máu, họ hỏi tôi là gì với người bệnh và bị thương trong hoàn cảnh nào? Nhìn lại mình toàn là máu trên quần áo, lại còn ăn mặc như vậy nên tôi đành nói là vợ mình bị ngã xe.

Cả đêm hôm đó tôi ngồi cạnh giường bệnh để chăm cho em. Cứ thế, hai đứa quen nhau rồi làm bạn với nhau, tình yêu đến lúc nào cũng chẳng hay. Em hơn tôi 3 tuổi, lúc đó tôi 24 tuổi.

Vài tháng trôi qua, tình cảm của 2 chúng tôi rất tốt. Tôi cũng sắp ra trường và dự định sẽ làm việc trên Hà Nội. Em là người dân tộc Dao trên Hà Giang, còn tôi là chàng trai đất mỏ. Quê của 2 đứa cũng khá xa

nhau. 

Yêu em tôi bỏ hết các thứ chơi vô bổ, bỏ cờ bạc, bỏ lô đề, bỏ cá độ bóng bánh. Em xuống Hà Nội để đi làm. Tôi và em sống chung với nhau. Tôi ra trường chưa có việc làm ổn định lên chỉ làm tạm thời cho các công ty máy tính. 

Thời gian này là thời gian hạnh phúc nhất, dù khó khăn nhưng cả hai đều cố gắng làm và rất vui vẻ. Tôi và em bàn làm một thời gian để dành chút tiền rồi tổ chức đám cưới. Hàng ngày, bữa cơm của 2 đứa chỉ có đĩa rau và ít cá khô nhưng sao ăn ngon quá. Có những đêm lạnh mùa đông, hai đứa chưa đủ tiền để mua chăn ấm đệm êm, lấy tạm cái áo bông trải ra nằm thay cho đệm nhưng sao vẫn thấy ấm áp.

Gia đình tôi cũng không khó khăn gì, nói đúng ra là cũng có của ăn của để. Nhưng tôi muốn tự mình làm để phấn đấu, rồi lo tương lai cho vợ con được. Nhà tôi có 3 anh em trai, tôi là con thứ 2.

Hoàn cảnh của em khác tôi. Em là con cả trong gia đình 4 chị em. Năm 20 tuổi , em bị gia đình gả cho một gia đình cũng người Dao theo tục hứa hôn ngày em còn bé tí. Em đã có một đứa con gái 4 tuổi. Năm 22 tuổi vì bị chồng cũ hành hạ nhiều nên em đã ly dị. Gia đình em thuộc hộ nghèo trên đó. Bố em mất được vài năm rồi. Tôi lên hà giang nhiều lần và được gia đình em rất quý.

Bạn bè tôi biết chuyện nhiều người bảo em yêu tôi vì tiền bạc. Nhưng khi quen biết và yêu tôi, em không hề biết gia đình tôi như thế nào, giàu hay nghèo cũng không biết. Tôi chưa có dịp đưa em về nhà ra mắt bố mẹ. Em luôn mặc cảm hoàn cảnh của em nên tôi luôn động viên và yêu thương em.

Chắc khó mà kể hết câu chuyện của tôi. Thời gian 3 năm trôi qua, tôi vẫn yêu thương em như ngày nào. Tôi đã đưa em về ra mắt gia đình. Lúc đầu gia đình tôi không đồng ý vì em hơn tuổi. Tôi đưa em về Quảng Ninh ở cùng và đi làm luôn ở đây. Bố mẹ tôi thấy con trai quyết tâm nên cũng đồng ý cho em và coi em như con dâu trong nhà, chỉ còn đợi cuối năm đó là cưới. 

Nhưng cuộc đời không như ta mơ ước. Chuyện em có con riêng không hiểu ai trên nhà em nói cho bố mẹ tôi biết (Chuyện này tôi đã tính lựa lựa thời điểm thích hợp sẽ nói cho bố mẹ biết để ông bà đỡ sốc). Vậy là khỏi phải cưới xin gì nữa, gia đình kịch liệt phản đối. 

Tôi không từ bỏ, tôi cố làm mọi cách để được cùng em có một lễ cưới như bao người. Nhưng tôi cần thời gian để chuẩn bị, một công việc ổn định sẽ giúp tôi xây dựng tương lai chúng tôi.

Em đồng ý hai đứa tạm thời xa nhau. Em vào khu công nghiệp Hải Dương làm. Tôi ở Hạ Long mở một quán sửa chữa máy tính nhỏ để kiếm đồng ra đồng vào và có thời gian xin việc vào các cơ quan.

Nhiều lúc tôi muốn ra Hải Dương làm để hai đứa được gần nhau. Nhưng còn đạo hiếu thì sao? Tôi không thể để bố mẹ quá buồn lòng. Tôi không sợ khó khăn, nhưng tôi muốn một gia đình đúng nghĩa, có vợ con, có bố mẹ, cuối tuần hai vợ chồng lại về thăm bố mẹ và ăn những bữa cơm gia đình đoàn tụ.

Thời gian lại trôi qua, vậy là hơn một năm nữa cũng qua. Em và tôi vẫn gặp và yêu thương nhau, tôi vẫn yêu em như ban đầu. Bố mẹ nhiều lúc ép tôi gặp mặt những mối duyên khác nhưng tôi viện cớ này cớ nọ để từ chối tất cả. Đối với tôi, em là vợ tôi và tôi chỉ một người mà thôi.

Hai đứa tôi ở xa nhau nên cũng nhiều lúc cãi vã. Chúng tôi toàn ghen tuông vô cớ nhưng rồi cũng chỉ được nửa ngày lại làm lành.

Em có ước mơ một lần được mặc váy cô dâu. Em cũng muốn hai đứa đi đăng ký kết hôn trước. Tôi cũng đồng ý với em vì tôi cũng muốn hai chúng tôi sớm được ổn định mái ấm.

Bao hẹn thề, bao dự định của chúng tôi đều tan hết. Em muốn ra đi, tôi sẽ tôn trọng quyết định của em vì một bàn tay không thể nắm được khi bàn tay kia muốn buông ra (Ảnh minh họa)

Vậy mà vừa rồi em nói muốn chia tay. Chỉ vừa tuần trước gặp nhau hai đứa vẫn yêu thương nhau. Em bảo em muốn tôi tìm hạnh phúc mới, làm người con có hiếu cho gia đình. Em muốn chia tay và em yêu người khác rồi. Tôi như chết lặng người.

Bao hẹn thề, bao dự định của chúng tôi đều tan hết. Em muốn ra đi, tôi sẽ tôn trọng quyết định của em vì một bàn tay không thể nắm được khi bàn tay kia muốn buông ra. Tôi đã từng nói tôi sẽ không buông tay em ra, sẽ luôn nắm tay em đi đến cuối con đường.

Tôi giờ buồn lắm. Nhiều lúc tôi nghĩ, có phải em nói vậy để tôi từ bỏ không? Tôi chưa bao giờ không yêu em. Em sẽ luôn là vợ tôi, là mái ấm của tôi. Tu trăm năm mới đi cùng thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn gối, sao em dễ dàng buông tay đến thế? Tôi giờ không biết nên buông tay hay cố gắng giữ em lại nữa. Tôi phải làm sao đây?

Trí Thức Trẻ