Chị bảo thật không ngờ anh lại đến với một con đàn bà như em, nhưng có lẽ ở đó anh ấy mới thực sự là bản thân mình, được sống một cuộc sống của một người làm chủ gia đình.
Anh sinh ra trong khó khăn gian khổ, phải cố gắng lắm mới bám trụ được nơi thành phố. Không ngừng cố gắng để đến bây giờ anh được làm đến chức nọ chức kia. Em biết rằng cuộc sống của chị sung túc từ nhỏ, chắc tuổi thơ của chị chưa bao giờ biết đến những ngày nắng gắt khi những giọt mồ hôi chan vào đất ở vùng quê anh với bao nhiêu nỗi vất vả để bố mẹ cho anh nên người mấy chục năm trời.
Lúc con ốm con đau, chị kêu ông bà nội, chăm cháu không cẩn thận thì chị lại trách móc ông bà kém hiểu biết nên chị không thích ở cùng. Khi chị lấy anh mọi thứ đã quá hoàn hảo, có tiền, có địa vị, cái đó với chị là đương nhiên được hưởng. Vậy mà khi anh ấy gửi tiền về quê giúp đỡ bố mẹ thì chị lại nhảy đổng trời lên kêu bố mẹ anh là đồ ăn bám, chị có biết tiền đó là do anh làm ra và đây là lúc anh phải báo đáp công sinh thành?
Chị lớn lên ở thành phố, chị biết ăn diện. Là con gái duy nhất trong gia đình, chị được chiều chuộng hết mực, mọi người cần đến chị chứ chị không cần ai, cái tư tưởng ấy cứ đeo bám chị suốt cho đến lúc lấy chồng. Người ta nói “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Dỗi chồng chị chỉ muốn đập phá tất cả cho bõ tức, kể cả lúc anh bị bệnh chị cũng đem cả nồi thuốc ra mà đổ ngoài sân, chị đã bao giờ nghĩ nếu anh có chuyện gì thì chị sẽ ra sao khi tiền chị đi làm không đủ cho chị mua sắm?
Anh đi làm về mệt nhoài vất vả, chị không một lời động viên an ủi. Thay vào đó chị trách anh vô trách nhiệm với gia đình, không quan tâm đến con cái để một mình chị phải xoay xở không hết việc. Nhưng đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm. Chị chê anh không biết lãng mạn chở chị đi chơi vào mỗi tối, đến phố cổ ăn món nọ món kia mua cái gì chị thích nhưng lúc đó chị có hiểu rằng anh chỉ muốn nghỉ ngơi sau một ngày mệt nhọc?
Rồi chị sà vào vòng tay của những người có thể đáp ứng được cho chị những nhu cầu ấy. Những bữa cơm chị nấu cho chồng con thưa dần rồi mất hẳn...
Chị chặn đường để dằn mặt “con đàn bà đã cướp chồng của mình” rằng “còn trẻ hãy kiếm cho mình một tấm chồng cho tử tế” nhưng hai chữ “tử tế” ấy cũng vô vàn lắm chị ạ. Chị đã từng câu nghe “sức mạnh của sự tử tế” chưa? Em nghĩ rằng chị không có. Chưa hả giận, chị đến cơ quan anh để phanh phui mọi chuyện, nhưng điều đó hẳn có ích gì một khi anh chỉ muốn trốn chạy khỏi cái không khí ngột ngạt ấy?