Yêu 3 năm anh giả nghèo giả khổ
Yêu anh, tôi không tính toán thiệt hơn. Ngày chúng tôi có tình cảm với nhau, tôi cảm thấy anh là người đàn ông tuyệt vời. Dù không phải là có người yêu giàu có như chúng bạn, nhưng tôi dành tình cảm cho anh với sự chân thành vì tôi tin anh là người đàn ông chung thủy có thể mang lại hạnh phúc cho tôi. Sự chân chất trong lời nói, ánh mắt của anh khiến tôi cảm thấy được hạnh phúc, ấm êm.
Ngày đó vì là sinh viên mới ra trường nên mọi thứ đều khó khăn. Tôi trân trọng những gì anh dành cho mình, nếu không có anh thời gian đó, chắc tôi tuyệt vọng và chẳng thể nào bám trụ được ở Hà Nội. Anh ăn mặc giản dị, tác phong cũng không phải là quá nhanh nhẹn. Tôi thấy anh đúng là một người chân chất. Anh nói, anh cũng ở tỉnh lẻ lên, quê anh ở một tỉnh khác, bố mẹ đều làm nông nên không có gì khó khăn cho mối quan hệ của chúng tôi. Hai người môn đăng hộ đối, chúng tôi sẽ hiểu và thông cảm cho nhau dễ dàng hơn…
Những ngày yêu, anh tỏ ra là một người rất chăm chỉ, tu chí làm ăn. Lúc nào anh cũng quan tâm đến tôi. Chưa bao giờ anh làm gì khiến tôi phật lòng. Tôi hay hỏi vì sao anh yêu tôi, anh cười và xoa đầu tôi: “Em dại thật, yêu vì yêu chứ còn vì sao nữa. Anh yêu em không vì gì hết, em là cô gái trong sáng, thánh thiện, là người xinh đẹp rất xứng đáng nhận được bất cứ tình yêu của chàng trai nào. Chỉ là anh là người quá may mắn khi được em yêu mà thôi”.
Từng lời anh nói khiến trái tim tôi tan chảy, tôi cảm nhận được tình yêu anh dành cho tôi, quá lãng mạn và tha thiết. Anh hay đưa tôi đi mua quà, đi ăn ở nhà hàng, tôi không nhận. Tôi bắt anh phải tiết kiệm vì như thế, sau này anh sẽ có vốn liếng làm ăn. Lo cho người yêu vì mình mà hoang phí nên lần nào mua quà cho tôi, tôi cũng nhắc anh phải hết sức tiết kiệm chi tiêu, mua món rẻ tiền thôi…
Anh đi làm cả ngày, tối về lại hẹn hò đón tôi đi chơi. Cuộc sống của tôi có phần khó khăn khi mà công việc cứ bấp bênh. Tôi cũng tâm sự với anh nhiều. Anh động viên tôi không phải lo lắng gì, vì sau này anh sẽ nhận trách nhiệm gánh vác gia đình. Nghe anh nói vậy, tôi lại cười. Vì tôi nghĩ, liệu sau này anh có gánh vác nổi không khi mà bây giờ công việc của anh theo anh nói thì cũng bấp bênh, hai đứa lại nghèo, có phấn đấu cũng khó lòng mà giàu được…
Yêu nhau suốt 3 năm, chúng tôi chưa tính chuyện cưới xin vì thật ra chúng tôi cũng còn trẻ lại chưa ổn định. Anh có nói chuyện đó nhưng tôi cũng không muốn. Tôi bảo anh khi nào có công việc tốt, anh kiếm được nhiều tiền thì hãy tính đến chuyện vợ chồng… Anh cười bảo tôi cứ yên tâm, cưới nhau rồi ắt sẽ có của cải. Nhưng mà tôi không chịu, tôi khăng khăng bắt anh phải chứng minh thu nhập của mình, khi nào có tiền nhiều, có khả năng nuôi được vợ con thì tôi mới cưới anh…
Chia tay rồi mới biết đã mất miếng mồi ngon
3 năm trời yêu nhau, tôi vẫn ở trong căn phòng trọ thấp lè tè, không có đồ đạc, tôi cảm thấy phiền lòng lắm. Nhìn bạn bè có cuộc sống sung sướng, có người yêu chiều chuộng, đôi khi tôi cũng thấy chạnh lòng. Thương cho bản thân mình ở nơi đất khách quê người lại mãi nghèo, tôi tủi phận.
Người yêu tôi không giàu có, nghèo khó, nhiều khi lại hay mơ tưởng viển vông về tương lai, tôi càng thấy tủi thân. Tôi cũng thúc giục anh kiếm công việc tốt, tu chí làm ăn. Thật ra chỉ nghe anh nói là công việc chưa ổn định chứ tôi cũng không biết thực hư thế nào. Vậy mà anh cứ nói tôi yên tâm, chắc như đinh đóng cột rằng, anh sẽ làm cho tôi yên ấm về sau.
Nghĩ lại nhiều trường hợp dù không làm ra tiền nhưng chỉ giỏi chém gió, tôi lại nghĩ, hay người yêu mình cũng giỏi chém gió như bao người, chắc gì anh đã có chí hướng, tôi lại nản. Nhìn cách ăn mặc của anh, cách ăn nói của anh và cả sự sang trọng của những người đàn ông khác xung quanh, tôi bắt đầu cảm thấy chán nản. Tôi nghĩ đến việc sẽ tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc.
Bạn bè, rất nhiều người có người yêu giàu có, họ tự mở cửa hàng, bán quần áo, họ tự kinh doanh này nọ và cuộc sống của họ rất sung sướng. Còn tôi, vì công việc không ra đâu vào đâu, người yêu lại cứ hay hứa hẹn này nọ, khiến tôi càng có cảm giác bất an. Những người đàn ông bên cạnh có khả năng hơn anh, kinh tế vững vàng hơn anh vẫn đang tán tỉnh tôi, tôi đã có suy nghĩ dại dột…
Tôi lăng nhăng với một người khác với hi vọng sẽ tìm cho mình một chỗ dựa vững hơn. Tôi cứ ‘bắt cá hai tay’ như vậy cho đến ngày bị anh phát hiện ra. Yêu nhau 3 năm nhưng mà tôi thấy buồn vì tương lai của mình không có gì, tôi muốn ra đi khi anh bắt tôi lựa chọn giữa anh và người đàn ông đó. Trước khi chia tay, anh đã nói với tôi rằng: “Anh biết, em nghĩ là anh không thể mang lại cuộc sống giàu sang sung túc cho em như những người đàn ông khác, nhưng anh đảm bảo, anh hứa, lấy anh, em sẽ có cuộc sống sung sướng, em không phải lo lắng gì cả. Anh chưa muốn cưới em không phải vì anh không yêu em, anh đang đợi… Khi chúng ta đủ chín chắn, đủ vững vàng, chúng ta sẽ là vợ chồng…”. Tôi bĩu môi ‘lại cái điệp khúc cũ, tôi đã chán lắm rồi’. Bạn bè yêu đại gia đầy ra, còn tôi cứ mãi yêu một người nghèo.
Mặc anh năn nỉ ỉ ôi, tôi quyết định từ bỏ anh, chạy theo người đàn ông kia. Tôi bị tiền làm cho mờ mắt, bị những gì anh ta trao tặng làm mụ mị. Trước, tôi đâu phải người con gái hám giàu nhưng cuộc sống mấy năm qua đã khiến tôi thay lòng, tôi phụ anh…
Tôi quyết định chia tay anh, nhìn bộ mặt đau khổ của anh, tôi cũng muốn quay lại nhưng không được. Anh bảo tôi: “Em đã quyết định ra đi, em đừng hối hận, anh sẽ không bao giờ đón nhận một người con gái đã phụ anh”. Lúc này tôi thấy hơi lạ vì tại sao anh lại nói ra những lời như thế. Anh tin là tôi sẽ quay lại năn nỉ anh hay sao?
Chia tay được 2 tháng, tôi bất ngờ biết được, anh là một người giàu có, chính là con trai của một đại gia. Gia đình anh giàu lắm, cỡ bự chứ không phải là một chàng trai nghèo ở tỉnh như anh nói. Anh có thừa tiền, có rất nhiều tiền và đúng như lời anh nói, anh có thể mang lại cho tôi cuộc sống sung sướng cả đời. Anh giản dị, anh chân thành, anh không thích phô trương của cải của mình, anh muốn tìm một người con gái yêu anh chân thành, yêu anh ở hình thức của anh, ở tâm hồn của anh chứ không phải tiền bạc.
Thất bại 1-2 mối tình đã khiến anh không còn tin vào con gái. Anh muốn tìm một người chân thành và khi gặp tôi, anh đã ngỡ mình làm được điều đó. Vậy mà cuối cùng tôi lại phụ anh. Bây giờ, hình ảnh của anh được công khai, ai cũng bảo tôi đã phí hoài khi bỏ lỡ một người giàu có như vậy. Từ trước tới giờ, tôi đâu có được người nào giàu như vậy yêu đâu. Thảo nào, anh hay mua quà xịn cho tôi, đưa tôi đi ăn nhà hàng mà hay nói dối là tiền anh chắt chiu được. Thảo nào, anh còn nói anh chắc chắn sẽ mang lại hạnh phúc và sự giàu có cho tôi, không phải anh ‘chém gió’. Tôi đã sai lầm khi từ bỏ anh. Hóa ra tôi yêu đại gia mà tôi không hề hay biết.
Tôi cũng vì tiền mà phụ tình, bây giờ thì tôi càng đau khổ hơn khi chính mình đã phụ lại lòng tin của anh. Thật sự tôi đâu còn mặt mũi nào để quay lại ỉ ôi anh, giống như lời anh nói trước khi tôi ra đi ‘đưng bao giờ quay lại tìm anh’.