Chào các bạn!
Hôm nay đọc bài: "Bị vợ đánh túi bụi giữa đường khi không chăm vợ ốm" của anh Trần Anh mà em chạnh lòng nghĩ tới hoàn cảnh của mình. Thật sự, nhiều lúc em cũng phát điên lên, muốn đánh cho chồng tơi bời vì coi thú cưng hơn vợ con.
Đọc những dòng này của em, có lẽ nhiều người cười và bảo em dở hơi cám hấp, ghen với ai không ghen lại đi ghen với con chó. Nhưng quả thật em tủi thân vô cùng.
Em yêu chồng được một năm thì cưới. Lúc yêu, em cũng biết anh ấy cuồng chó, thích chó. Nhưng lúc đó thì em thấy anh ấy đáng yêu, con Bella của anh ấy cũng đáng yêu. Em nghĩ người biết yêu thương động vật là người có lòng nhân ái, cũng sẽ biết yêu thương, quan tâm đến vợ con. Em nào có ngờ sau này, anh ấy chỉ thương cún của anh ấy thôi, còn mẹ con em thì chẳng là gì trong mắt anh ấy cả.
Buổi sáng đầu tiên sau đêm tân hôn, trong tưởng tượng của em thì sẽ rất lãng mạn, tình cảm. Sáng ra em dậy sớm, nấu bữa sáng đầu tiên cho chồng. Tưởng sẽ nhận được lời cảm ơn cùng chiếc hôn tình cảm từ phía chồng. Nào ngờ, vừa rời giường là anh ấy phi thẳng ra chơi với chó. Anh ấy cứ thế đùa nghịch cùng nó, để mặc em ngồi với hai bát phở đang trương phềnh lên.
Trước khi đi làm, anh ấy chẳng bao giờ quên chào Bella của anh ấy, xoa đầu, vuốt ve nó, thủ thỉ: “Em ở nhà ngoan nhé, tối anh về”. Trong khi vợ thì chẳng bao giờ ngó ngàng luôn, chẳng chào hỏi gì, cũng chẳng được một câu thông báo “Anh đi đây” mà cứ thế xông ra khỏi nhà.
Trên Facebook của anh ấy, ảnh avatar là hình chồng em hôn hít con Bella. Anh cover cũng là ảnh anh ấy ôm ấp con cún, lại còn có thêm dòng chữ đáng ghét: “Vợ có thể không có, nhưng chó nhất định phải có một con”.
Anh ấy còn quá đáng tới mức gọi chó là em yêu, là vợ. Chồng em bảo: “Bella là vợ của anh trước cả em. Nó là vợ cả đấy, em chỉ là vợ hai”. Em giận dỗi thì anh ấy cười hề hề: “Vợ cả thua vợ lẽ, em yên tâm em lúc nào cũng hơn Bella”, hoặc không thì mắng em: “Điên sao đi ghen tỵ với một con chó”.
Không ghen tỵ sao được khi mà anh ấy lúc nào cũng chỉ nhớ đến con cún. Chồng em chưa bao giờ tặng em món đồ trang sức nào, nhưng vòng cổ, dây da cho chó thì thay liên tục. Việc nhà toàn đùn đẩy cho vợ nhưng chăm chó thì vô cùng tỉ mẩn. Quần áo của nó, anh thay giặt liên tục, suốt ngày ôm lấy nó chải lông, cắt móng.
Có lần, em còn nghe lén được chồng nói chuyện với bạn: “Chó chẳng bao giờ cãi mình, còn vợ thì lúc nào cũng lèo nhèo lắm lời. Chó cả đời trung thành với mình, còn vợ thì chưa biết được. Có khi cắm sừng lên đầu mình lúc nào chẳng hay. Bởi vậy nên yêu chó hơn yêu vợ là đúng”.
Đợt đó em tức tối đầy vơi, tính ly dị luôn cái loại chồng thần kinh này cho nhẹ nợ. Mọi người phải xúm vào can em mới ngậm bồ hòn làm ngọt.
Mẹ chồng bảo em: “Đừng chấp với thằng dở hơi làm gì!”. Mẹ đẻ thì khuyên: “Thà nó yêu chó còn hơn yêu con nào ngoài đường, cặp bồ cặp bịch”. Em cũng muốn nghĩ như thế cho nhẹ lòng, nhưng thực sự nhiều lúc ức chế không thể tả.
Tháng rồi em mới sinh em bé. Nhớ lại ngày lâm bồn mà nước mắt em chỉ chực trào ra. Hôm đó em đau bụng sinh, vào nhập viện. Lúc đó bà nội, bà ngoại chưa kịp vào, chỉ có hai vợ chồng loay hoay.
Đưa em vào viện xong, chồng em bỗng nhiên giật mình: “Chết cha, anh quên đổ thức ăn cho Bella rồi. Chắc em cũng chưa sinh ngay, anh tranh thủ chạy về nhà tí”. Chưa kịp để em nói gì, chồng đã chạy vụt về. Chẳng hiểu cái “một tí” trong định nghĩa của anh ấy dài bao lâu. Chỉ biết hôm đó em đã phải một mình vượt cạn trong uất ức.
Sinh con xong, tròn một tuần em dỗi, không thèm nói chuyện cùng chồng. Chồng cũng chẳng thèm dỗ, mọi người hỏi thì hề hề bảo em bị mắc chứng dở hơi sau sinh.
Em vừa sinh xong, đau đớn cả về thể xác, cả về tinh thần. Em buồn chồng lắm nhưng toàn phải nghĩ tới con, tự nhủ cố gắng vui tươi vì con, tránh để trầm cảm sau sinh thì chỉ mình khổ, con khổ, chứ chồng thì vẫn hạnh phúc cùng con chó của lão ấy.
Ừ thì cứ coi như vợ chẳng là gì đi, nhưng đến con ruột của mình mà anh cũng coi không bằng con chó của anh ấy nữa thì em không chịu nổi.
Hàng ngày anh vẫn chăm sóc con cún, cưng nựng nó, hầu hạ nó đi tiểu tiện, đại tiện. Dọn phân cho chó thì chẳng thấy kêu ca một lời, nhưng vợ bảo thay bỉm cho con thì làm như tận thế. Nhìn cái dáng nhăn nhó, bịt mồm bịt mũi của chồng mà em chỉ muốn xông ra đập cho mấy phát.
Người ta cứ nói đàn ông yêu con, quý con, nhưng mà chồng em chỉ quý mỗi con chó của anh ấy thôi. Đi làm về vẫn vồ vập lấy con chó trước tiên rồi mới hỏi đến con mình. Em ghét lắm, toàn lấy cớ người toàn lông chó không cho đụng vào con. Thích chó thế thì đi mà sống một mình với nó, lấy vợ làm gì để làm khổ em?
Hôm nay chồng em đi công tác. Vừa rồi gọi điện về, câu đầu tiên là hỏi em: “Em cho Bella ăn chưa?”. Em tức điên người, cụp máy luôn. Lão ấy gọi điện lại liên tục, em tắt luôn máy. Đấy, đi xa chẳng thấy hỏi vợ con thế nào, mở miệng ra là hỏi con chó.
Em ghét người ghét lây cả chó, không thèm ra ngoài cho nó ăn. Của nợ ấy đói, tru tréo sủa ầm ĩ làm em điếc hết cả tai. Điên thế không biết, chẳng lẽ lại tranh thủ lúc chồng không có nhà tống cổ nó đi cho bõ tức?
Em chẳng hy vọng thay đổi được lão chồng yêu chó đến hâm dở của em. Nói thật em cũng làm đủ mọi trò rồi, giận dỗi có, dọa dẫm có, nhắc nhở nhẹ nhàng có, nghiêm túc nói chuyện có. Nhưng anh toàn bỏ ngoài tai, thậm chí nói em ích kỷ, chuyện bé xé ra to, còn bảo suốt ngày suy diễn.
Em nói anh ấy chọn đi, một là mẹ con em, hai là con chó. Anh ấy trợn mắt mắng em “Đừng có điên nữa!” rồi lại ra ôm ấp, dính lấy con chó.
Mọi người xung quanh em có vẻ chán nghe em than thở rồi. Hình như ai cũng nghĩ chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, chẳng đáng để em kêu ca hay sao ấy. Có chị nào có cùng cảnh ngộ với em thì tâm sự, chia sẻ cùng cho em bớt buồn. Em chán chồng, chán cái cuộc đời này quá!