Điều đó của anh làm tôi thấy mình thật may mắn và hạnh phúc vô cùng, tôi cảm thấy mình được anh yêu chân thành. Có người con gái nào lại không hạnh phúc khi được đón nhận tình yêu thương thật lòng của người đàn ông mình yêu đâu…
Tôi cũng đã từng rất thích anh, nhưng tôi không tự tin, không dám yêu anh vì tôi sợ mình nghèo, anh sẽ chê bai tôi. Bố mẹ tôi sinh tôi và nuôi tôi khôn lớn trưởng thành, ngoài tôi ra, còn có một anh trai nữa. Nói chung, nhà tôi rất nghèo, bố mẹ làm nông, chân lấm tay bùn, cũng cố gắng nuôi tôi học hành vì anh trai tôi phải nghỉ học đi làm từ sớm. May mắn là tôi được học đại học, được hơn bạn hơn bè. Vì thương bố mẹ nên mấy năm tôi vừa đi học vừa đi làm, làm sao cho bố mẹ đỡ vất vả vì con. Gia đình được liệt vào hộ nghèo nên khi đi học, tôi cũng được miễn giảm một phần học phí. Còn tiền đóng thêm và tiền ở, tôi xin bố mẹ một ít, chắt chiu tự kiếm để nuôi thân…
Ra trường, tôi chỉ mong muốn như bao người, kiếm được một công việc như ý, có mức lương tương đối ổn định để đền đáp bố mẹ. Bố mẹ thì lúc nào cũng dặn tôi không được yêu ai, phải chuyên tâm học hành, khi nào có công việc thì cố gắng kiếm một anh chàng tử tế mà yêu, sau này còn dựa dẫm được. Tôi cũng muốn lắm chứ nhưng chỉ sợ người ta chê mình nghèo.
Tôi tự hào về gia đình mình nhưng tôi lại luôn tự ti về hoàn cảnh nghèo khó, sợ rằng khi yêu ai đó, biết nhà tôi nghèo, họ sẽ không chấp nhận và có thể sẽ không đi đến cùng với tôi. Nên, khi gặp và thích anh, tôi nào dám nói. Thấy anh ân cần với mình, tôi mừng lắm. Tôi cứ đi bên cạnh anh, cứ nhìn theo anh, chơi với anh nhưng không dám biểu hiện bất cứ thứ tình cảm nào, coi nhau như anh em mà thôi. Tôi sợ cái cảnh chồng chê nhà vợ nghèo.
Mỗi lần anh nhìn tôi, nói với tôi những câu ngọt ngào dễ nghe là trái tim tôi lại chết lặng. Tôi chỉ ước giá như anh là người yêu của tôi thì tốt biết mấy. Yêu đơn phương anh gần 2 năm như vậy, cho đến một ngày, tôi vui không kể xiết, anh đã ngỏ lời yêu tôi. Trái tim tôi rung động nghẹn ngào, tôi chưa từng dám nghĩ đến chuyện này. Tôi nghĩ, người như anh phải có rất nhiều cô gái theo đuổi, nhiều người xinh đẹp giàu có và anh sẽ không chọn tôi. Thế mà anh lại nói yêu tôi. Tôi còn phải cấu mạnh vào tay mình để xem đó có phải là giấc mơ hay không.
Tất cả là sự thật, anh ngỏ lời yêu tôi. Tôi hạnh phúc trong tình yêu ngọt ngào, còn gì vui sướng hơn khi được mối tình đơn phương 2 năm ngỏ lời. Tôi cảm nhận được trái tim của mình đang run rẩy, cảm nhận được sự ân cần của anh, tôi yêu anh hơn bất cứ thứ gì…
Tình yêu của chúng tôi thật ngọt ngào, đẹp đẽ. Suốt 2 năm đó, chúng tôi dành cho nhau bao nhiêu điều lãng mạn, anh luôn quan tâm tôi, cho tôi thấy anh yêu tôi chân thành đến mức nào. Ngày về ra mắt gia đình tôi, có vẻ anh hơi ngạc nhiên vì nhà tôi quá nghèo. Nghe tôi kể nhiều lần về gia đình mình, nói rằng bố mẹ tôi làm nông nghiệp, nhà không có gì, anh trai đi làm từ sớm nuôi tôi ăn học, nhưng anh vẫn không nghĩ, nhà tôi lại nghèo như vậy. Tôi nhìn thấy thái độ lạ lùng trong mắt anh…
Tôi còn tưởng anh sẽ không hiểu và thông cảm cho mình. Điều trước giờ tôi luôn lo lắng là người yêu chê nhà mình nghèo đã thành hiện thực. Nhưng thật may, anh nói anh yêu tôi, và anh cũng không bận tâm tới chuyện đó. Gia đình anh không giàu nhưng khá giả, bố mẹ anh cũng có công việc ổn định nên anh được cho là ở một gia đình khá gia giáo. Tôi hơi mất tự tin khi xuất hiện trước bố mẹ anh, vì gia đình tôi không môn đăng hộ đối với anh. Ngày ra mắt là ngày nhiều áp lực nhất trong cuộc đời tôi…
Rồi, chúng tôi cưới nhau, đó là ngày hạnh phúc nhất của tôi và anh. Chúng tôi chính thức thành vợ chồng, từ nay anh sẽ thuộc về tôi không có gì thay đổi được. Tôi yên tâm vì giữa chúng tôi không còn rào cản nào nữa. Chúng tôi dành cho nhau trọn tình yêu thương. Tôi mang bầu, sinh cho anh một đứa con gái rất xinh xắn…
Chỉ là, từ sau khi cưới tôi, tôi buồn về thái độ của anh. Nhiều lần tôi nói muốn về quê chơi với bố mẹ, thăm bố mẹ nhưng anh bảo tôi thích thì về một mình, anh không muốn về lắm. Anh lấy lý do công việc bận rộn, anh tìm cớ trốn tránh. Anh còn bảo vì anh ngại đi xe cộ nhiều, lại không tiện đường nên tôi cứ đưa con về chơi với ông bà.
Đã hơn 1 năm, anh không về quê ngoại, tôi toàn về một mình và mỗi lần như thế, hàng xóm láng giềng lại hỏi thăm là vì sao chồng không về cùng. Có người còn nghi ngờ tôi bỏ chồng. Tôi nói với anh tâm tự của tôi nhưng anh vẫn nói rằng, anh không muốn về. Thật tâm tôi nghĩ, anh chê bố mẹ tôi nghèo…
Nhà tôi ở quê, có nhiều cây cối ăn quả, có lần bạn bè anh ngỏ ý muốn về thăm quê tôi vào mùa vải, anh bảo anh không muốn mặc dù tôi đã nhận lời rồi. Tính tôi không muốn thất hứa, tôi bảo với họ rằng, tôi muốn được mời mọi người về thăm quê tôi và lấy hoa quả ăn, cây nhà lá vườn sẽ vui hơn, thế mà anh phán cho một câu ‘nhà em nghèo thế chui vào đâu mà mời từng ấy người về’. Nghe anh nói, tôi bực bội lắm, tôi cảm thấy buồn về tất cả những gì anh đã nói với tôi… Hóa ra là bấy lâu naychồng chê nhà vợ nghèo, anh không muốn về là vậy…
Anh còn bảo, về nhà tôi không có chỗ ngủ, ngủ ở giường đó đau người, anh không nằm nổi. Bạn bè anh toàn người sành điệu, sang trọng nên anh không muốn họ về nhà tôi chơi. Bản thân gia đình anh giàu có, khá giả, anh luôn nói với họ là anh lấy một cô vợ giàu có, gia đình cũng tương đối nên bây giờ sợ về lại vỡ ra là nhà tôi quá nghèo, bố mẹ tôi quá nhà quê khiến anh ái ngại.
Tôi thất vọng về chồng mình. Anh từng nói rằng, anh không muốn nghĩ đến chuyện giàu nghèo cũng không quan niệm giàu nghèo vậy mà cuối cùng, anh lại vì tôi nghèo mà không muốn thăm bố mẹ vợ.
Tình yêu và sự tôn trọng của tôi dành cho anh bỗng tiêu tan. Tôi không ngờ anh lại có hành động như vậy. Anh coi tôi như trò cười của anh, anh yêu tôi, lấy tôi vì điều gì? Nếu biết trước có ngày hôm nay, sao ngày trước anh lại chọn lấy một cô gái nghèo như tôi? Nghèo là cái tội nhỉ, nên tôi bây giờ mới mang tội với đời, tội với cha mẹ, tội với con tôi vì có một người con rể, người chồng, người cha coi khinh gia đình mình… Có chút hối hận vì đã quá yêu và chọn người chồng như anh…