Sau hơn 6 năm bỏ nhà, bỏ vợ, bỏ con để ra thuê phòng sống với người tình là một cô cave mà Nguyệt vẫn không chịu li hôn, Lâm - chồng Nguyệt đã đơn phương gửi đơn li hôn lên tòa.
Nhận được giấy mời của tòa án gọi lên để hòa giải việc chồng đòi li hôn, Nguyệt không khỏi bàng hoàng. Có lẽ, cuối cùng thì cô cũng không thể giữ được chồng, giữ được bố cho các con.
Nguyệt và Lâm lấy nhau được 5 năm, khi con thứ hai được hơn 4 tháng tuổi thì Lâm bỗng dưng dính với Thúy - một cô gái làm cave. Không hiểu có ăn phải bùa mê, thuốc lú gì của cô ta không mà anh công khai hẳn quan hệ với cô gái đó, một hai đòi li hôn khi con gái mới được mấy tháng tuổi.
Không được Nguyệt và bố mẹ mình đồng ý, Lâm liền dọn hết quần áo, ra thuê phòng để cùng chung sống với Thúy. Mới sinh con, chồng lại bỏ nhà ra sống với bồ, Nguyệt đã rơi vào tình trạng trầm cảm.
Vừa đi khám, vừa được sự động viên của bố mẹ chồng, bạn bè, gia đình mình ở quê, sau gần một năm bị trầm cảm, Nguyệt cũng dần dần trở về trạng thái bình thường. Cô quyết định tìm mọi cách đưa chồng về.
Thế nhưng, dù cô làm đủ mọi cách: Ngọt ngào có, nặng lời có nhưng Lâm vẫn không lay chuyển, một mực lấy tình yêu chân thành của mình với cô gái kia để chống đối lại với tất cả mọi người trong gia đình. Dù bố mẹ anh nói thế nào, dọa từ mặt, chỉ nhận mẹ con Nguyệt làm con dâu, vẫn không thể lay chuyển được Lâm.
Thậm chí, mẹ chồng Nguyệt còn cho tiền để cô đi thuê xã hội đen, dằn mặt cô gái kia nhưng cả hai người họ vẫn mặc kệ, bất chấp luân thường đạo lý. Không chỉ có vậy, khi biết Nguyệt thuê người dằn mặt Thúy, Lâm còn về nhà đánh cô một trận tả tơi. Hơn một năm anh không về, lần về duy nhất chỉ là đòi công đạo cho người mà anh nói anh yêu. Nguyệt không hiểu vì sao, trước đây anh cũng nói yêu cô, vậy mà giờ đây trong mắt anh, cô chỉ là cái gai cần phải nhổ bỏ.
Sống trong cùng một thành phố, dù không gặp nhau nhưng Nguyệt vẫn vô cùng đau khổ, bởi vì cô biết rõ rằng, ở căn phòng đó, cách nhà của mẹ con cô khoảng hơn 10km, chồng mình với người tình của anh đang ngọt ngào bên nhau…
Dù đau khổ, dù biết mình mất chồng nhưng Nguyệt vẫn nhất quyết không li hôn. Nói cô tham cũng được, nhưng cô lên Hà Nội làm công nhân rồi gặp, yêu và lấy Lâm, nếu giờ cô và anh li hôn, cô chỉ có hai bàn tay trắng, lương của cô làm sao đủ nuôi các con. Được bố mẹ chồng ủng hộ, một mực chỉ nhận cô làm con dâu, yêu thương các cháu, cô nghĩ không việc gì mình phải li hôn để tác thành cho hai người đó, còn mình thì tay trắng, phải đi thuê nuôi hai con nhỏ.
Cứ thế, trong 6 năm qua, không biết bao nhiêu lần Lâm viết đơn ly hôn nhưng Nguyệt kiên quyết không ký. Khi đó, Nguyệt cứ nghĩ cô không kí thì anh sẽ không làm được gì. Nguyệt không ngờ, Lâm lại đơn phương gửi đơn lên tòa. Lúc này cô mới hiểu, cho dù cô không đồng ý thì Lâm vẫn có thể đơn phương li hôn được.
Nguyệt càng đau hơn khi bố mẹ chồng trước đây nhất quyết phản đối thì bây giờ cũng bắt đầu xuôi theo ý con trai. Khi biết Lâm đơn phương làm đơn ra tòa, ông bà chỉ thở dài bảo với Nguyệt: Cũng đã 06 năm trời rồi, nó vẫn kiên quyết như thế, bố mẹ cũng chịu rồi…
Sau khi biết chắc rằng con trai sẽ li hôn cho bằng được, ông bà cung bắt đầu tiếp nhận Thúy. Nếu như trước đây mỗi lần cô gái đó đến nhà, ông bà không thèm tiếp, có gặp mặt thì cũng chửi bới, xúc phạm thì nay, mỗi lần Thúy mang quà đến, ông bà đã niềm nở đón tiếp.
Thúy nghĩ, có lẽ ông bà biết, tương lai cô ta mới chính là con dâu, người sống lâu dài với ông bà nên đã thay đổi thái độ.
Con trai của cô năm nay cũng đã hơn 10 tuổi, bắt đầu hiểu chuyện, thường xuyên hỏi mẹ: Cô Thúy là ai, sao lại gọi ông bà là mẹ. Cô ấy có phải là vợ bé của bố không… Nghe con hỏi mà Thúy chỉ biết khóc, không biết trả lời con thế nào.
Thúy biết, trước sau gì cô cũng phải rời khỏi gia đình này. Nhiều người khuyên cô rằng, nếu li hôn, cô mang cháu nhỏ đi thôi. Lương của cô không nuôi được 02 đứa đâu. Con trai lớn để lại cho ông bà, dù sao cũng là con của anh ta, cháu của ông bà, họ sẽ có trách nhiệm. Với lại, ở lại để đòi quyền lợi của nó. Chứ nếu cô đưa cả hai đứa đi, coi như mất hết, cuộc sống mình càng khốn đốn, bởi không thể hi vọng Lâm chu cấp gì cho các con…
Thấy mọi người nói cũng có lý, nhưng Nguyệt lại sợ, nếu lỡ để con trai lại cho ông bà, giờ đây Lâm và Thúy mới có một cô con gái, ông bà còn thương cháu trai. Lỡ sau này, họ có thêm con trai, liệu con trai của cô có còn được đối xử tử tế… Nếu vì tài sản mà để con ở lại phải chịu sự ghẻ lạnh, Nguyệt không nỡ…
Lòng rối như tờ vò, thời gian tòa phán quyết sắp đến, khi đó cô phải rời khỏi căn nhà đã sống hơn 10 năm. Nhưng Thúy vẫn chưa đưa ra được phương án cuối cùng đối với các con…