Chào Minh Nguyệt với tâm sự: “Bồ của chồng trơ trẽn tới tận nhà lấy tiền phá thai”!
Thực sự đọc tâm sự của bạn mà mình không khỏi muốn trách mắng bạn giống như nhiều bạn đọc đã comment phía dưới. Song mình cũng hiểu cái mà người khác đánh giá là bạn ngu, bạn thiểu năng, bạn thần kinh rung rinh vì đã dung túng cho chồng và dung túng cho cả nhân tình của chồng vô liêm sỉ như thế. Bởi thực sự, có ở trong cuộc mới biết, có chồng lăng nhăng, những người vợ như mình và bạn phải khổ tâm và khó nghĩ thế nào. Nhiều lúc mình thấy khổ và bế tắc quá. Có lúc mình lại thấy thương cho bản thân mình nữa.
Lấy chồng đã gần 3 năm nhưng số ngày mình được sung sướng và an nhàn chỉ đếm trên đầu ngón tay dù mang tiếng nhà chồng có điều kiện. Vì ngay từ khi chưa cưới, mẹ chồng đã không ưa gì mình nên sau cưới cũng vậy. Nói chung mình không được mẹ chồng thương yêu.
Cũng may, vợ chồng mình đều có công việc ổn định và có thể tạo lập cuộc sống. Cưới nhau xong, vợ chồng có chút vốn liếng nên đã táo bạo mở công ty riêng. Ban đầu, cuộc sống vợ chồng sau cưới khá chật vật. Nhưng cũng may, công ty dần hoạt động ổn định nên cuộc sống bắt đầu đỡ đau đầu và lo lắng hơn.
Song người xưa thường nói: “Nhàn cư vi bất thiện” cấm có sai. Lúc vợ chồng cùng nhau phấn đấu sau ngày lập công ty thì chồng mình rất chịu khó, thương vợ con. Trong mắt mình khi ấy, chồng là một người chồng thật tốt.
Nhưng cuộc hôn nhân bước sang đến năm thứ 3 - khi mà cuộc sống đã dần ổn định hơn thì chồng mình bắt đầu ngoại tình với chính cô nhân viên lễ tân của công ty. Thực ra, khi thấy họ quá thân thiện và gần gũi nhau ở công ty, mình cũng đã nghi ngờ. Song vì chưa bao giờ bắt gặp họ “à ơi” với nhau nên mình không có đủ bằng chứng. Vì thế, dù có lúc tức nổ đom đóm mắt, mình vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà chẳng dám đổ tiếng tòm tem cho chồng và nhân viên của mình.
Nhưng cách đây nửa tháng, trời đất như sụp đổ dưới chân khi mình từ công ty về nhà sớm để chuẩn bị cho buổi tối sinh nhật con trai. Về đến nhà một lúc, mình mới nhớ ra quên điện thoại. Vậy mà mình gọi cho chồng còn ở công ty thì mang về hộ nhưng anh không nhấc máy. Cứ nghĩ chồng đang trên đường về nhà nên mình lấy xe máy phi vội đến chỗ làm.
Mình chạy đến công ty là khi những nhân viên ở công ty đã về hết. Trong nhà xe chỉ còn lại 2 xe máy là của chồng mình và 1 cô nhân viên lễ tân. Trong đầu mình đã nghi nghi. Vì thế, mình tự mở cửa và đi lên phòng.
Thấy cửa phòng làm việc của chồng vẫn sáng, mình bước vội vào phòng và không tin ở mắt mình thấy. Chồng mình và cô lễ tân đang quấn lấy nhau ngay trên bàn làm việc của chồng mình. Các tài liệu giấy bút để trên bàn bị 2 người gạt lộn xộn vương hết xuống sàn nhà.
Bị mình bắt gặp, hai người cứ ú ớ vì sốc. Cô lễ tân thì quỳ xuống xin mình tha thứ và xin đừng nói cho chồng cô ấy biết. Nếu không hạnh phúc của vợ chồng cô ấy sẽ lung lay. Còn chồng mình thì lầm lì, không một lời thanh minh cũng như một lời xin lỗi. Chưa kể về nhà, anh còn bực bội đập phá đồ đạc, đánh vợ và còn đe dọa không được làm ầm lên hay kể với bất cứ ai khác nữa, nếu không anh bảo sẽ đánh cho mình thừa sống thiếu chết.
Rồi ngay đêm hôm ấy, sau khi người thân đến chung vui với sinh nhật của con về, chồng ôm lấy ôm để và bắt mình nằm cạnh ngủ như mọi khi. Anh còn bắt mình phải chiều anh bằng được mới thôi. Nhưng vì mình mệt mỏi và vẫn không quên được những ám ảnh chiều tối nay nhìn chồng trong tay người đàn bà khác nên mình thấy đau và kháng cự lại. Không ngờ, chồng túm tóc mình và cấu véo khắp cơ thể khiến mình rất đau.
Đến đêm hôm sau, chồng lại bắt mình nằm và cưỡng “yêu” như thế. Mình lại nín nhịn và nhẫn nhục chiều chồng cho qua. Chồng càng được thể làm tới và lại làm mình đau đớn.
Cho đến ngày thứ 3 sau khi phát hiện chồng ngoại tình, mình vì tò mò muốn xem chồng và cô lễ tân còn qua lại với nhau không nên lấy điện thoại của chồng xem trộm. Nào ngờ mình tái xanh mặt khi thấy chồng thay vì lưu mình là “Vợ yêu” giờ đổi thành “Cave”.
Không kìm được nóng giận, mình đã hỏi chồng. Lại chẳng một lời giải thích, chồng tát mình lật mặt. Anh còn nói: “Tao thích gọi mày là gì thì tao cứ lưu như thế, mày ý kiến gì? Chả phải mấy hôm nay mày cũng đâu khác gì là con điếm của tao khi đi chơi bên ngoài sao?”.
Bao ê chề nhục nhã khi bị chồng nói vậy khiến mọi thứ trong mình sụp đổ lần nữa. Mình đã không còn gì luyến tiếc người chồng bất nghĩa này rồi. Trong đầu mình suốt những ngày qua chỉ có 2 từ ly hôn. Vì sống với nhau không còn tình thì cũng còn nghĩa. Đằng này, nghĩa vợ chồng cũng đã hết. Từ hôm nay mình phải sống vì mình. Mình không thể để chồng gọi mình là con điếm nữa.