Chồng ngoại tình, chuyện không có gì lạ lẫm trong xã hội ngày nay. Nhưng cảm giác bị phản bội bao giờ cũng gieo vào lòng người ta sự ấm ức và nặng nề thật khó tả. Tôi đã bàng hoàng, dằn vặt gần cả năm trời vì không cam tâm với sự phản bội của chồng.
Lấy nhau được hơn ba năm, tôi sinh cho anh được một bé gái xinh xắn, dễ thương. Và cũng như nhiều phụ nữ khác, sau khi sinh tôi miệt mài với việc chăm con. Bé nhà tôi lại hay đau bệnh nên hầu như chuyện con khóc, con cười, con khỏe, con ốm… đều chiếm hết các mối bận tâm của tôi. Nên tôi có lơ là, lạnh nhạt với chồng mình hơn. Tôi đã nhận ra điều đó sau nhiều lần ngẫm nghĩ và suy xét bản thân. Nhưng quả thật, đó là cái lơ là của sự yên tâm, vì tôi luôn tin tưởng rằng anh mãi mãi có đó bên tôi, cùng tôi chăm bẵm và ngóng trông sự khôn lớn của cô con gái yêu.
Hơn nữa, tôi là người chỉ muốn “yêu” khi thật sự thấy thích và thấy thoải mái. Lúc con cái khỏe mạnh, tinh thần thanh thản tôi luôn sẵn sàng lao vào lòng anh để nũng nịu và yêu thương. Phụ nữ, ai chẳng muốn được kề cận, âu yếm với người mình yêu. Nhưng những lúc con bệnh, nửa đêm lại khóc hoặc trở mình thức giấc vì khò khè, sổ mũi, ho khan… thì tôi chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện ân ái. Gạt tay chồng qua một bên, lúc đó tôi còn có cảm giác anh hơi ích kỷ.
Sao lúc con bệnh như vậy mà phận làm cha mẹ vẫn nghĩ đến niềm vui riêng. Rồi những lúc tôi không khỏe mạnh vì thức đêm trông con và vì làm việc nhà quá nhiều, tôi cũng từ chối anh. Thế là chuyện chăn gối của vợ chồng tôi không còn mặn nồng như trước. Tôi cũng hay nhăn nhó, khó chịu với anh nhiều hơn. Phụ nữ một khi đã không thoải mái trong người thì chuyện nọ xọ qua chuyện kia mà. Tôi cũng mắc phải cái tật chẳng mấy tốt đẹp đó.
Ban đầu chồng còn phụ tôi chăm sóc con cái và làm lụng việc nhà, nhưng sau đó thì sự siêng năng của anh giảm dần. Anh thường xuyên đi chơi, gặp gỡ bạn bè, có những hôm đến tối khuya mới về. Nhiều khi tôi than thở, càu nhàu thì anh gạt đi, hoặc cũng có lúc giả lả vài lời nói ngọt ngào cho qua chuyện. Thế rồi, linh cảm của một người vợ cho tôi biết nhà mình đang có chuyện chẳng lành. Và tôi phát hiện chồng mình có người con gái khác. Thật khó để miêu tả được nỗi đau của tôi khi đó. Sửng sốt. Thất vọng. Hụt hẫng. Giận dữ. Chán nản…
Đau đớn hơn là anh quen với một cô gái chẳng có gì đặc biệt về nhan sắc, học thức hay sự thông minh. Chỉ là một cô gái bình thường, thậm chí nhàn nhạt. Cô ấy chỉ hơn tôi ở chỗ là rất chiều chuộng và nghe lời anh. Tôi đoán vậy qua cách kể chuyện của chồng. Anh giải thích, anh xin lỗi. Và anh xin tôi cho anh một thời gian ngắn để cắt đứt và giải thích mọi chuyện rõ ràng với cô gái kia, vì cô ấy không có lỗi gì trong chuyện này. Cô ấy không biết chồng tôi đã có vợ.
Sự nổi giận và ghen tuông của một người đàn bà từng không cho phép tôi tha thứ, tôi còn đòi phải ly hôn. Nhưng rồi những lúc ôm con một mình đã làm lòng tôi dịu lại. Con tôi cần được tình yêu thương của cả mẹ và cha. Bản thân tôi cũng cần một người chồng để yêu thương và chia sẻ chứ không cần thứ danh dự ảo mà tôi đang khốn khổ giữ lấy. Và tôi cũng có một phần trách nhiệm trong việc đẩy anh đến với người con gái khác. Vợ chồng tôi tự động ly thân một thời gian dài, tôi dằn vặt suy nghĩ và khổ đau, anh thì chia tay hẳn với cô gái kia và hối lỗi, chăm chút nhiều hơn cho gia đình. Và tôi cũng dần nguôi ngoai…
Ngày sinh nhật vừa rồi của tôi, chồng tặng tôi một bó hoa thạch thảo lớn, loài hoa giản dị mà tôi thích từ thời con gái. Anh thỏ thẻ nói lời xin lỗi, và chúng tôi đã lại là của nhau. Đêm ấy, tôi nhẹ bẫng trong tay anh. Hạnh phúc ngập ngời và tràn đầy khi lại được nằm gọn trong vòng tay người mình yêu thương. Những ghen tuông, giận dỗi không còn nữa, thay vào đó là sự tin tưởng và yêu thương.
Hạnh phúc lớn lao nhưng cũng bình dị, và cũng khó hiểu. Có thể mất tất cả từ một hành động nhỏ, nhưng cũng sẽ nhanh chóng vẹn toàn từ một sự bỏ qua.
Hôm sau, chúng tôi về bên ngoại chơi. Mẹ khen tôi đã thực sự là một người phụ nữ trưởng thành. Tôi cười hạnh phúc. Thật nhẹ lòng vì đã biết bao dung!