Ngày tôi gặp anh và quen nhau, rồi yêu nhau, chưa khi nào tôi lại có thể nghĩ chàng trai khi nào cũng trầm tư, chín chắn và hết sức đàn ông ấy lại kém tuổi mình. Khi biết anh kém tôi hai tuổi tôi đã choáng. Không thể nào tin được. Nhưng rồi đếm đi đếm lại những cây si của mình thì mới lại ngộ ra một điều: có lẽ cái số tôi nó thế! Toàn bị các em trêu chọc, cưa cẩm!
Ngay cả khi đi gia sư cũng thế, học sinh kém mình ba tuổi, suốt ngày cô ơi cô ời cô yêu ai chưa? Rồi câu chuyện cha mẹ cậu học trò bố kém mẹ ba tuổi mà vẫn hạnh phúc cứ được tua đi tua lại… Ngày sinh nhật người yêu thì không có nhưng cậu học trò thì vác một bó hồng to đùng đúng bằng số tuổi của tôi tới tặng khiến cho mấy em trong phòng cứ than mãi không thôi: chị ơ học trò của chị đẹp trai quá. Bạn ở bạn có muốn gia sư không? Mình gia sư miễn phí chứ không lấy tiền như chị Huyền đâu, mà chất lượng thì không hề kém… Cậu học trò cười: Chỉ làm học trò của chị thôi!
Cậu ấy cứ lẵng nhẵng hoài mãi sau tôi giới thiệu người yêu sau này là “anh xã” thì câu ấy mới ngậm ngùi chịu thôi. Nhưng tôi lại không thể nào ngờ được chồng mình lại còn kém mình hai tuổi. Lúc nhận lời yêu tôi mới hỏi:
Anh hơn em mấy tuổi? Chắc là hơn một tới hai tuổi là cùng.
Anh chàng cười rõ tươi:
Hơn em âm hai tuổi!
Tôi hét lên:
Trẻ con, dám lừa chị à?
Anh hứa sẽ lừa tới hết đời mà!
Tôi chỉ còn nước cười ra nước mắt. Nhưng đã chót yêu rồi thì tính sao cho được? Đám bạn trong phòng khi biết được điều đó thì cười lăn: Đúng là số tôi trăm đường tránh cũng không tránh được chuyện làm máy bay bà già cho phi công trẻ lái!
Mà thực sự nhìn chúng tôi đi bên nhau chẳng ai có thể nghĩ tôi là “máy bay bà già” còn Hiếu là phi công trẻ cả. Hiếu cao hơn tôi cả cái đầu, lại còn có một bộ ria đẹp như Ret buttler rất phong cách nữa, ăn nói thì nhiều khi như ông cụ… Cho nên ai tin được Hiếu tí tuổi hơn tôi? Có lẽ là anh già nhanh hơn tuổi! Và tôi tự nhủ mình: hi vọng sau này cũng thế! Rồi chúng tôi lấy nhau. Mẹ tôi thì than ngắn thở dài:
Con dại lắm, lấy chồng trẻ thế, vài năm nữa con định làm chị nó à? Đàn bà còn sinh con đẻ cái, chứ làm sao trẻ mãi được như bây giờ. Mà nó thì lại có nước da trắng, sau này chắc chắn sẽ trẻ hơn con đấy!
Tôi lại cười:
Các cụ chả nói: “Gái hơn hai trai hơn một” là gì mẹ? Mẹ không phải lo, Hiếu làm sao mà dám qua mặt con chứ? Yêu con còn chưa hết kia kìa.
Quả thật khi người ta yêu thì mọi thứ đều là tuyệt đối: yêu tuyệt đối, tin tưởng tuyệt đối và sự lựa chọn của mình là đúng tuyệt đối… Khi ấy chẳng khi nào tôi nghĩ: sẽ có một ngày nào đó, cái nỗi ám ảnh vợ già chồng trẻ lại có thể ám ảnh tôi trong mọi suy nghĩ, mọi việc làm thậm chí nếu có ai đó nhắc tới chuyện “phi công trẻ” với “máy bay bà già” là tôi lại giật mình thon thót như thể người ta đang nói về mình vậy!
Ngày chúng tôi cưới nhau ai cũng khen cô dâu chú rể đẹp đôi. Chính vì thế mà sau khi cưới nhau, đi đâu chúng tôi cũng đi cùng như hình với bóng tất nhiên là trừ thời gian đi làm. Anh yêu và thương tôi. Dù thỉnh thoảng hai đứa có đùa nhau chuyện xưng hô anh em thay bằng chị em nhưng đó chỉ là đùa nhau cho vui.
Nhưng mọi chuyện khác khi tôi sinh con gái đầu lòng, sau khi sinh con xong, hôm xuất viện lúc đứng ở cổng đợi taxi, có một chị nhìn tôi rồi hỏi:
Thế em chuẩn bị đi đẻ à?
Tôi ngượng chín mặt:
Không, em sinh em bé rồi, em đang bắt xe về, con em bà nội đang bế.
Chị ấy nhìn tôi cười:
Vậy mà chị cứ tưởng em đi đẻ.
Tôi băn khoăn mãi cho tới hôm sau chị y tá tới tắm cho con và khám cho mẹ, chị nói: Khi tôi sinh con do không biết rặn nên bị đầy hơi thôi. Mấy hôm là hết, bụng sẽ nhỏ đi. Nhưng mọi thứ không hề nhỏ đi như tôi hằng mong.
Con bé quấy khóc suốt trong những tháng ở cữ, quần tôi cho tơi tả. Đầu bù tóc rối, hay thức khuya, thiếu ngủ, mà ăn thì nhiều vì cho con bú thế nên hình như càng ngày tôi càng béo ra và luộm thuộm hơn. Hết nghỉ đẻ tôi đi làm mà các chị em trong cơ quan không ai nhận ra tôi nữa. Tôi giờ đúng là mẹ sề. Và bỗng dưng cái cụm từ: “máy bay bà già” lại xuất hiện trong đầu tôi như một nỗi ám ảnh phiền muộn và đáng sợ. Thậm chí có hôm tôi còn nằm mơ về điều đó tiếng máy bay cứ luẩn quẩn trong đầu.
Trong khi đó, chồng tôi, người đàn ông ít hơn tôi hai tuổi và chưa khi nào phải sinh đẻ thì vẫn phơi phới như ngày nào chúng tôi mới quen nhau. Thậm chí thời gian còn ban cho chồng sự chững trạc và vẻ điềm đạm của một người đàn ông trưởng thành nữa nên nhìn chồng ngày càng đẹp trai và quyến rũ hơn. Cũng chính vì thế mà tôi sinh ra cái tật hay để ý chồng.
Ngày nào đi làm thấy chồng mặc đẹp mà thật ra là chồng cũng khá giản dị chỉ có quần âu và áo sơ mi thôi, mà sao thấy chồng cứ ngời ngời ra vậy. Tôi khẽ nhắc:
Anh đi làm có cần đẹp thế không?
Chồng lại cười:
Dạo này em thần tượng anh sao vậy? Ngày xưa anh mặc thế thì em bảo là đơn điệu không sắc nét, không điểm nhấn… Bây giờ thì em nhìn anh sắp rớt nước miếng ra rồi kìa!!!
Đúng vậy, hóa ra chính là ở tâm lí của tôi chứ đâu phải là ở chồng? Buổi chiều thấy anh chuẩn bị đi thể thao, tôi lại thở thẻ:
Hiếu ơi, có cần tập thể thao nhiều thế không? Vừa mất thời gian, vừa mệt ra? Người anh đẹp lắm rồi, anh có đẻ đâu mà cần luyện tập?
Chồng lại cười:
Lạ thật, ngày xưa khi nào em cũng bắt anh tập thể dục cho khỏe mạnh, sao giờ lại kêu vậy? đúng là đàn bà suy nghĩ như mưa nắng ấy!
Thế là tôi lại tiu nghỉu. Dù sao thì chồng đẹp cũng mát mặt mà. Hơn nữa anh cũng không chê tôi mà sao tôi lại cứ thấy bồn chồn khó chịu khi nhìn chồng mình ngày càng vừa mắt hơn!
Có hôm anh đi làm buổi trưa, tôi làu bàu:
Anh như đàn bà ấy, đi nắng cho da bớt trắng đi, cho ra dáng đàn ông một chút! Đàn oogn gì mà trắng ẽo trắng uột ra thế thì làm gì có tí mạnh mẽ nào…
Anh lườm tôi:
Em sau khi đẻ thì mọi thứ bị đảo lộn hết sao ấy? Ngày trước em mắng anh khi nào cũng phơi cái mặt ra ngoài đường, chính em khiến anh có thói quen đeo khẩu trang đấy chứ?? Anh không đàn ông à? Tối về anh chứng minh lại nhé!
Khổ quá chồng ơi, em chỉ là hạn chế những điều khiến chồng khi nào cũng phơi phới ra thế thôi. Mà sao chồng không hiểu gì cả. Khi nào chồng mới già cho em nhờ? Chả nhẽ lại bắt chồng đẻ, chồn mà đẻ được nhất định cũng sẽ bắt để chồng già đi. Thậm chí đẻ vài đứa vào.
Hôm hai vợ chồng nói chuyện khi cũn con đã ngủ. Tôi bảo:
Nhất định em sẽ không sinh nữa. Sinh một lần thôi, em hãi lắm rồi!
Chồng xoa đầu tôi bảo:
Thế mà ngày xưa em cam kết đẻ cho anh một đội bóng cơ mà?
Tôi hoảng hồn:
Sinh cho anh một đội bóng để em thành mẹ anh à?
Chồng nhìn tôi rồi cười:
Hóa ra là em sợ già hơn anh, nên không cho anh mặc đẹp, không cho anh thể dục thể thao, không cho anh giữ gìn nhan sắc… bắt anh lao động khổ sai, và không sinh con cho anh chỉ vì em sợ già thôi sao?
Anh còn nói “thôi sao” à??
Nhưng anh có thấy em già đâu? Anh vẫn thấy em đẹp. Mà xinh đẹp là vợ người ta, có sao dùng vậy đấy là vợ anh. Anh có phải là kẻ háo sắc đâu? Anh chỉ háo vợ thôi!
Tôi gắt lên:
Anh đừng có lừa em, nhiều cái lia cái liếp to đùng trước mắt rồi. Anh có biết hôm em với anh đi siêu thị không? Con bé thu ngân gọi em là “cô” xưng “cháu” còn gọi anh là “anh” xưng “em” đó thôi?
Chồng lại cười:
Vì nó trẻ con chưa có con mắt nhìn ra người phụ nữ đi cạnh anh quyến rũ tới nhường nào thôi.
Tôi cười:
Thật á?
Hiếu xoa vai tôi đáp:
Tất nhiên rồi!
Anh nói cứ như đúng rồi ấy!
Thì đúng mà! Đúng cái gì?
Thì… phi công trẻ lái máy bay bà già. Như thế chứng tỏ anh là một phi công tài ba nha!
Tôi chỉ còn nước hét lên:
Khốn kiếp, Hiếu, qủa này anh chỉ còn đường chết!
Thế là cả nhà lại như cái chợ cho tới khi con gái khóc um lên cha mới chịu thôi chiến tranh. Nhà có chồng trẻ khổ thế đấy! Chồng ơi chồng ời, khi nào anh mới già, khi nào nhà mình mới thôi cãi nhau kiểu ấy? Khi nào em giận anh mới thôi trò “cù” buồn cho em cười và thế là hòa cả làng?... Nhưng mà nghĩ lại thấy cũng vui trong lòng! Thôi thì cứ để chồng trẻ thêm vài năm nữa rồi sẽ bắt anh già! Nhưng chỉ là vài năm nữa thôi nhá!