Đọc bài viết “Vừa vào phòng tân hôn, chồng bắt tôi trả lại nhẫn cưới và viết đơn ly dị”, tôi rất thông cảm với hoàn cảnh của bạn. Tuy không biết bạn là ai nhưng tôi cũng khuyên thật rằng bạn nên suy nghĩ thật kỹ trước khi tiếp tục chung sống với anh chồng “vàng chín con 4” của bạn. Tôi không có khả năng đoán trước tương lai đâu nhưng nếu ở với anh ấy, bạn sẽ khổ sở cả một đời đấy!
Câu chuyện của bạn khiến tôi cảm thấy bức xúc thay cho bạn, nhưng tôi cũng phải cảm ơn bạn rất nhiều vì qua đó, tôi mới nhận ra rằng mình may mắn đến mức nào. Nếu so sánh với chồng bạn thì chồng tôi đúng là hoàn hảo đến không chê vào đâu được.
Tôi và anh ấy bằng tuổi, vốn là đôi bạn “thanh mai trúc mã”, chơi với nhau từ hồi còn mặc quần thủng đít, chạy lông nhông ngoài đồng vào mùa gặt, bắt cào cào rồi nướng lên ăn thơm thơm bùi bùi. Năm lớp 5, bố tôi thuyên chuyển công tác, nhà tôi dọn lên thành phố ở, tôi mất liên lạc với tất cả các bạn bè cũ từ đó.
Giống như duyên nợ, tôi gặp lại anh trong lần đầu tiên bước chân vào cổng trường Đại học. Sau này, anh kể rằng anh vẫn nhớ và rất muốn gặp lại tôi kể từ ngày gia đình tôi chuyển đi, nhưng lực bất tòng tâm vì chẳng có chút thông tin nào về tôi cả. Anh nhớ có một lần, tôi bảo mai này lớn lên tôi muốn trở thành một giáo viên dạy Văn, vì tôi rất muốn được truyền niềm đam mê văn thơ cho lũ trẻ. Niềm mơ ước trẻ con, nói ra rồi quên lúc nào chẳng hay, nhưng không ngờ anh ấy vẫn còn nhớ.
Sau này, anh quyết tâm thi vào Sư Phạm để tìm cơ hội gặp lại tôi. Chuyện anh kể, tôi nửa tin nửa ngờ, vì không nghĩ là nó có thật, chắc chỉ là anh nghĩ ra để làm tôi vui lòng thôi, nhưng thi thoảng nhớ tới, tôi vẫn cảm động đến lạ. Nhất là sau này, mẹ chồng tôi cũng nói với tôi tương tự thế, tôi mới tạm tin và sung sướng nghĩ mình đã tìm được người yêu mình đến “phát cuồng” đây rồi.
Chúng tôi từ thân thành yêu, cũng mất cả một quãng đường nhọc nhằn chứ không suôn sẻ như tưởng tượng. Thường thì những ai đã thân thiết đến mức hiểu nhau quá rõ thì sẽ khó nên đôi, hơn nữa, tôi và anh còn chẳng khác gì anh em ruột. Ngày đầu chơi lại với nhau, chúng tôi vẫn gọi nhau bằng tao – mày, sau này có tình ý thì mới chuyển sang xưng tên.
Từ ngày lên thành phố, tôi chơi cùng các bạn tiểu thư nhà giàu nhiều nên tính cách cũng có đôi phần thay đổi. Tôi điệu đà hơn, từ cách ăn nói đến trang phục, lâu dần tôi cũng bắt đầu học được chiêu “ăn vạ”, hờn dỗi, chu mỏ chê bôi người khác giống hệt các nàng tiểu thư đài các kiêu sa mà tôi quen. Chẳng phải anh chàng nào cũng chịu được tính khí thất thường như thời tiết của tôi đâu, ấy vậy mà người yêu tôi lại vui vẻ chấp nhận hết tất cả. Anh bảo anh yêu tôi, yêu sự nhí nhảnh đáng yêu của tôi, yêu khi tôi bình thường lẫn lúc tôi lăn đùng ngã ngửa ra ăn vạ. Dù tôi xấu thế hay xấu hơn thế thì anh vẫn chấp nhận được.
Nói không ngoa nhưng thời chúng tôi yêu nhau, anh chạy lăng xăng quanh tôi suốt ngày giống hệt con cún con quẩn chân chủ. Sáng đúng giờ anh đến đưa tôi đi học, mà thường thì hôm nào cũng phải chờ tôi đến cả nửa tiếng đồng hồ vì tôi còn mải mê chọn váy áo, trang điểm. Sau này vì cứ chờ tôi nhiều quá nên thành quen, cứ hôm nào hẹn tôi thì anh cứ tự động trừ đi nửa tiếng cho đỡ phải chờ đợi. Phải như người đàn ông khác thì có khi đã cãi vã to rồi đấy, nhưng người yêu tôi thì chưa bao giờ cằn nhằn lấy nửa lời.
Hôm nào được nghỉ học, tôi lại hành anh đưa đi chơi, mua sắm. Hồi ấy anh được bố mẹ cho 1 triệu đồng một tháng tiền ăn và tiền tiêu, tôi cứ nhè đúng ngày đầu tháng mà rủ vì biết chắc hôm đó anh rủng rỉnh tiền. Có hôm tiêu quá tay, một ngày đi ăn, đi xem phim mà hết veo nửa tháng tiền ăn của anh, tôi thấy mặt anh méo xệch trông tội tội nhưng kệ, yêu được tôi thì thiệt thòi một chút như thế có đáng là bao. Tính tôi còn vô tâm, đến chơi mà thấy anh ăn mỳ tôm trừ bữa, tôi lạnh lùng quay đi như thể chưa nhìn thấy gì, đôi khi còn cười cười khen mỳ tôm anh ăn ngon thế.
Yêu anh nhưng tôi vẫn có không ít chàng trai đến tán tỉnh. Tôi kiêu lắm, lúc đầu nghĩ mình có người yêu rồi thì không nên dính dáng với người khác. Sau này, cô bạn tôi nhồi vào đầu tôi suy nghĩ: “Mình đẹp, mình có quyền. Trẻ không ăn chơi, già hối hận” nên tôi vẫn nhận lời đi chơi, đi uống café với người khác như thể vẫn còn độc thân vậy. Tất nhiên, chuyện đi “ngoài luồng” thế này, tôi giấu nhẹm.
Nhân tính không bằng trời tính, tôi giấu kỹ thế mà vẫn có ngày người yêu tôi phát hiện ra. Hôm nhìn thấy tôi ngồi sau xe của một anh khá đẹp trai tôi mới quen ở lớp tập Gym, người yêu tôi mắt tròn mắt dẹt, nhìn chúng tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống ngay được. Lúc đầu, tôi cũng giật thót nhưng biết thừa anh yêu tôi đến mức quỵ lụy nên chẳng việc gì phải sợ, tôi cứ đường hoàng giới thiệu hai người với nhau, trao đổi vài câu rồi tôi lên xe anh bạn mới quen, nói với người yêu tôi là em phải đi học cho kịp giờ rồi chuồn thẳng. Tối hôm ấy về nhà, tôi nhắn vài tin nhắn ngọt nhạt, nịnh nọt rồi hứa hẹn các kiểu là người yêu tôi lại cho qua ngay, chẳng truy cứu thêm nữa.
Lúc quyết định lấy chồng, tôi cũng suy nghĩ chán chê, người theo đuổi tôi thì nhiều nhưng quả thực nhẫn nhịn và yêu chiều tôi nhất chỉ có thể là anh. Thành ra, tôi chẳng phải chọn lựa nhiều, khi anh cầu hôn, tôi gật đầu cái rụp. Bố mẹ tôi thì có vẻ không thích việc tôi lấy chồng quê lắm, nhưng thấy con rể hiền lành, lại quan tâm con gái hết mực nên cũng yên lòng gả tôi về nhà anh.
Ngày chuẩn bị cưới, tôi đòi hỏi anh đủ thứ, nào là cứ 2 ngày 1 lần lại rong ruổi khắp các ảnh viện tìm đúng chiếc váy cưới mà tôi thích. Riêng việc chụp ảnh, tôi cũng chọn bằng được chỗ có uy tín và đắt tiền nhất nhì thành phố. Nhẫn cưới thì đương nhiên phải được làm tỉ mỉ, đính kim cương và theo mẫu do chính tôi đặt hàng. Gia đình anh chẳng mấy khá giả, tôi biết. Nhưng đám cưới thì tôi chỉ có một trên đời thôi, tôi còn cả thể diện trước bạn bè nữa, nhất định không được làm xuề xòa quá. Để đáp ứng được yêu cầu của tôi, anh phải chạy ngược chạy xuôi vay mượn đủ kiểu.
Tôi còn nhớ hôm đi chọn nhẫn, tôi hí hửng cùng anh đến cửa hàng. Khi tôi vừa đưa bản vẽ phác thảo về bộ nhẫn và hoa tai cho chủ hàng, họ đã ngay lập tức khen tôi có con mắt tinh đời và rất chịu chơi. Bộ trang sức gồm 2 nhẫn cưới và 1 đôi hoa tai có giá là 30 triệu. Khi chủ hàng vừa đưa ra giá, anh giật mình thoảng thốt và vội vã kéo tay tôi hỏi “Mình có nên hoang phí thế này không em? Nhẫn cưới thì chọn đôi nào vừa tầm một chút là được mà, đám cưới còn nhiều thứ phải chi tiêu….”. Chưa để anh nói hết câu, tôi gạt phắt đi bảo anh là “nhẫn cưới để dùng cả đời, mua loại rẻ tiền thì đeo làm sao được?”. Thấy chủ hàng nhìn nhìn chúng tôi kiểu dò xét, tôi xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, tôi bỏ anh đứng trơ lại đấy, đùng đùng phi ra ngoài đi về nhà.
Tôi hôm đó, tôi tắt điện thoại và đóng cửa phòng ngủ một mạch cho tận sáng hôm sau. Khi tỉnh dậy xuống nhà ăn sáng, mẹ tôi có bảo hôm qua anh đến hỏi tôi, bảo là gọi cho tôi không được nên anh lo, không hiểu tôi có sao không, mẹ bảo tôi ngủ rồi nên anh lại lủi thủi đi về. Chiều hôm ấy, anh đến nhà, trên tay là giấy hẹn của cửa hàng nhẫn cưới. Chiều tôi, nên anh đã rút hết số tiền tiết kiệm đặt bộ nhẫn tôi thích. Lúc anh đưa giấy hẹn, tôi sung sướng như muốn bay lên mây, nhảy lên ôm chầm anh và cười hạnh phúc.
Ngày cưới, tôi lộng lẫy trong bộ váy cưới đắt tiền, tươi cười chào hỏi họ hàng, khách khứa. Ai cũng khen cô dâu vừa xinh đẹp vừa sành điệu làm tôi phổng mũi. Xong xuôi mọi thủ tục, tôi về nhà chồng. Vừa đặt chân đến cửa nhà, tôi kêu toáng lên là mệt mỏi và leo lên phòng, định bụng sẽ đánh một giấc đến hôm sau. Đang thiu thiu ngủ, chồng tôi đánh thức tôi dậy và bảo em xem xuống nhà dọn dẹp phụ cho bố mẹ, nhà cửa bừa bộn từ mấy hôm nay mà chỉ có mấy người dọn. Tôi cáu tiết nói là em đang mệt, nhà anh sao lại bắt em dọn dẹp thế, đến nhà em, bố mẹ em còn chẳng bắt em dọn nữa là.
Lúc ấy, chồng tôi cũng thấm mệt, tôi thấy anh mặt mày phờ phạc, mồ hôi nhễ nhại trên trán. Thấy tôi nói thế, anh tối sầm mặt mày nhưng vẫn nhẹ nhàng bảo tôi là con dâu mới, cũng nên thể hiện mình biết phép tắc một chút. Tôi tỉnh bơ bảo chồng: “Em có thế nào thì thể hiện thế đấy, em lười thì bảo em lười. Với cả nhà anh kén dâu hay kén người giúp việc thế. Lấy được em chẳng như là cái phúc của anh rồi, anh hộ em một chút chẳng lẽ không được?”.
Nói xong câu này, tôi tự thấy mình có phần quá lời nhưng kệ, kiểu gì anh chẳng bỏ qua. Tôi thấy chồng tôi im lặng rồi xuống nhà dọn dẹp, tôi mệt nên ngủ thiếp đi chẳng quan tâm. Hôm sau dậy, thấy nhà cửa sạch sẽ nhưng thái độ bố mẹ chồng tôi có vẻ không vui. Mẹ chồng tôi không tươi cười hớn hở như mọi lần, chồng tôi thì mặt mũi lầm lì không nói không rằng. Tôi phẩy tay tự nhủ chắc không có gì nghiêm trọng đâu, có khi từ giờ đến chiều là mọi việc bình thường trở lại ngay thôi mà. Chồng tôi yêu chiều tôi thế, có việc gì đâu mà tôi phải sợ. Anh ấy có giận đến mấy cũng chỉ ngọt ngào vài câu là xong tất. Yêu anh ấy bao lâu nay, tôi lạ gì tính tình chồng tôi nữa. Vả lại, người đàn ông tôi đã chọn thì phải khác chứ!
Tôi thì cạn nghĩ, thấy là vợ chồng sống với nhau về lâu về dài có đủ các thứ phải lo, đủ chuyện cần cãi vã. Vậy nên, cần nhất vẫn là một người chịu nhún nhường và nhận thiệt thòi về mình thì nhà cửa mới yên ấm được. Tôi không chịu nhịn được rồi, vậy nên tôi lấy người như chồng tôi thì quá là hợp. Sau này, tôi thích làm voi làm tướng gì cũng chẳng ai phàn nàn.
Các chị em nếu có lấy chồng thì phải kén được người chồng hoản hảo như tôi nhé!