Tôi "bị" yêu từ năm 19 tuổi, vừa rời ghế nhà trường, xa vòng tay bố mẹ, kinh nghiệm sống bằng không. Nói là bị yêu vì tôi rất ghét anh, các bạn tôi cũng thế. Ở trong trường ai cũng biết anh lăng nhăng, tán tỉnh hết cô này đến cô khác. Với tôi anh ấy kiên trì hơn, đeo đuổi riết rồi tôi cũng quen và thấy trống trải khi không có anh. Chính xác anh ấy đã lấy đi đời con gái của tôi nên tôi bắt buộc phải chấp nhận. Lúc đó tôi chỉ nghĩ đó là cách duy nhất để lựa chọn.
Ra trường chúng tôi lang thang ở Hà Nội, làm linh tinh các việc trong khi chờ đợi một công việc thích hợp. Sống gần nhau tính cách dần bộc lộ, lúc đó tôi mới hiểu các bạn nói đúng về anh. Anh có tính ghen tuông, ích kỷ, ky bo và yêu bản thân mình rất nhiều. Vì những mâu thuẫn đó nên tôi chia tay anh, anh chấp nhận nhưng đêm đi làm về anh lại đến trước cửa phòng tôi. Nếu tôi đi chơi với bạn bè anh thẳng tay đánh, cứ như thế rồi tôi lại chấp nhận yêu trở lại.
Năm 2005 chúng tôi làm đám cưới, hai năm sau có bé trai đầu lòng. Vượt qua những khó khăn, thử thách mà vẫn ở bên nhau khiến tôi bỏ qua tất cả và toàn tâm toàn ý yêu anh. Nhiều khi cảm giác ngày xưa ùa về tôi lại dùng những lời lẽ, hành động không hay để làm đau anh. Mỗi lần như thế tôi hối hận vì tôi phát hiện mình yêu anh nhiều hơn từng ngày.
Khi yêu rồi những tật xấu cũng đều bỏ qua. Có con, anh phó mặc bà ngoại nuôi cả 2 mẹ con, bà ngoại cũng nói khi hai mẹ con ở đây thì bà nuôi thế là anh coi đó như sự hiển nhiên. Con ốm cũng để vợ và bà ngoại tự xoay sở. Một tháng anh xuống thăm 2 mẹ con một vài lần, lúc đó tôi tin và yêu anh nên mỗi lần anh xuống với 2 mẹ con là hạnh phúc lắm rồi. Không khi nào tôi căn vặn hay nghi ngờ anh về bất cứ điều gì.
Năm 2011 tôi chuyển về quê nội, cuộc sống gia đình mới thực sự bắt đầu. Bố mẹ chồng cho ăn riêng luôn nên tôi phải sắm mọi thứ. Lương hành chính của tôi thấp, lại làm xa nhà nên trừ đi tiền xăng xe, đám, hội, điện thoại... chẳng còn đáng là bao. Thế mà toàn bộ sinh hoạt phí trong nhà anh không đưa cho tôi đồng nào. Tiền từ lương của anh, từ kinh doanh anh đều tự mình quản lý. Anh mua những gì không bao giờ bàn bạc mặc dù tiền kinh doanh hoàn toàn lấy từ của hồi môn bố mẹ tôi cho.
Không có tiền tôi về xin bà ngoại, từ gạo, trứng, sữa… đều là bà gửi cho cháu. Tôi thường xuyên cãi nhau với chồng về vấn đề tiền nong. Rồi cũng chẳng giải quyết được, tôi phải tự xoay sở lấy. Bỏ qua vấn đề về kinh tế thì chúng tôi vẫn quan tâm đến nhau và sống êm đềm. Tính ky bo là cố hữu trong con người anh rồi nên tôi chấp nhận sống chung với nó và bớt đòi hỏi đi. Ngoài ra anh vẫn yêu và quan tâm đến vợ. Tôi nghĩ thế là ổn.
Sự thật được phơi bày trước khi tôi sinh bé thứ 2 được 4 ngày, tôi bị động thai còn đang nằm trên giường thì có hai bác đến gặp tôi và nói họ là bố mẹ của bồ anh ấy. Họ kể anh và cô ta đi lại với nhau đã 5 năm nay rồi, vào nhà nghỉ với nhau, mối quan hệ đó vẫn tiếp tục. Tôi sụp đổ hoàn toàn. Anh đã lừa dối tôi 5 năm trời. Tôi khóc đến cạn nước mắt, xót xa cho mình, cho 2 con trai.
Tôi hỏi anh: "Tại sao anh lại làm thế với em đến tận 5 năm". Anh bảo: "Có một lần vào nhà nghỉ nhưng không làm gì cả, chỉ vào ôm nhau rồi thôi". Nực cười, người đàn ông 30 tuổi dẫn bồ vào nhà nghỉ mà không làm gì? Tôi bị câu đó ám ảnh đến tận giờ, không biết phải làm gì nữa. Lý trí biến mất, chỉ còn con tim hoang mang, đau đớn.
Rồi tôi sinh con sau vài ngày, lấy con làm động lực để tiếp tục sống. Tôi không thể giải quyết được gì trong lúc này cả, vừa sinh con xong mà ngày nào cũng khóc. Không thể giải tỏa được, tôi chỉ muốn anh ở bên cạnh mọi lúc, vỗ về, an ủi để tôi đỡ tủi thân.
Anh đã thay đổi, tôi cảm nhận được qua từng cử chỉ, hành động, không còn những yêu thương như cách đây mấy tháng. Ngày trước chúng tôi nói với nhau nhiều thứ chuyện, tôi vốn ít nói nhưng tạo ra sự quan tâm lẫn nhau nên tôi hay tâm sự với anh về công việc cũng như quan điểm sống. Giờ đây con chúng tôi đã được 4 tháng rồi nhưng 3 mẹ con ngủ với nhau còn anh ấy ngủ riêng. Hàng ngày ngoài những lúc đi làm, về nhà anh làm bạn với chiếc điện thoại. Tôi cố gợi chuyện anh đều không để ý. Khi tôi nhờ trông con thì anh trông còn không lại vào mạng trên điện thoại. Cứ như thế chúng tôi như 2 người xa lạ.
Anh vẫn đi rồi về lại điện thoại, 3 mẹ con tôi vẫn chơi với nhau còn anh ở một thế giới khác, thế giới không có 3 mẹ con tôi. Tôi phải làm gì? Phải chăng đã đến lúc không còn gì để nói với nhau nữa? Có nên kết thúc hôn nhân tại đây không? Chẳng còn gì để nói với nhau thì tốt hơn hết là giải thoát cho nhau nhỉ? Mọi người không phải trong cuộc sẽ sáng suốt hơn, hãy giúp tôi!