Quả thật tiền rất quan trọng cho cuộc sống. Điều đó khỏi phải bàn. Nhưng, tiền mang lại cả sung sướng lẫn khốn khổ. Khối kẻ tan nát cửa nhà hay mất hết tình cảm, kể cả với cha con, anh em, vợ chồng chỉ vì tiền. Bao nhiêu gương xưa nay còn đó, tưởng như có thể cảnh tỉnh được mọi người, nhưng không! Cả đêm qua em trằn trọc chỉ vì nó. Mà đâu có to tát gì. Chỉ một triệu đồng. Tất nhiên, với người nghèo, để kiếm được một triệu cũng khó, nhưng vợ chồng mình thì không đến nỗi mất đi số tiền ấy là “khuynh gia bại sản”. Bằng chứng là vừa rồi, vì đãng trí để quên ở quán lúc uống cà phê sáng, anh làm mất cái điện thoại, đã mua lại ngay một chiếc khác giá hơn hai triệu đồng. Em đã không phàn nàn gì chuyện đó. Ai chẳng có lúc đãng trí làm rơi, hay bị kẻ gian ăn cắp, hay một tai nạn không mong muốn làm hao tiền…
Nhưng, với em thì anh không cho phép như vậy. Người ta đến trả món nợ mười triệu. Vì tin người, vì sơ ý em không đếm lại nên thiếu mất một triệu. Anh gầm lên như một con hổ, mắng em xối xả. Rằng, vô phúc có con đàn bà ngu đần trong nhà và nhiều từ tục tĩu khác. Nếu anh là một người ít được học hành thì em còn đỡ đau hơn. Đằng này, anh là một trí thức hẳn hoi, nhưng anh nhiều chữ mà ít đạo lý. Ngày xưa em nhớ ông bà mình chẳng được học hành bao nhiêu nhưng nói năng lại rất giữ gìn, “lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau”.
Mọi tổn thất thuộc về vật chất đều có thể kiếm lại được, nhưng những thương tổn về tình cảm thì đọng lại lâu lắm, chẳng dễ gì nguôi ngoai. Bằng chứng là giờ đây em đang phải mất ngủ.
Tỉnh trí lại, em gọi điện cho người trả nợ. Người ta xin lỗi và đã mang trả lại đầy đủ. Vậy là tiền không mất. Chỉ có sự tổn thương là không sao lấy lại được. Anh ơi, sao anh không nghĩ một triệu không thể quý bằng người vợ đã chung sống và chia sẻ với mình suốt mấy chục năm qua? Sao anh không nghĩ một triệu có thể làm mất đi sự tôn trọng và tình yêu vợ chồng đã mất bao công lao xây dựng?
Em biết có những người vợ người chồng cả đời không làm ra tài sản nào đáng giá mà người bạn đời vẫn nâng niu, chăm chút. Có những người vì rủi ro mà phá tan cả cơ nghiệp, gây khổ cho người thân vẫn được an ủi, chia sẻ. Còn em đang từng ngày chung sức cùng anh làm lụng xây dựng gia đình, vẫn luôn tiết kiệm và chi tiêu dè xẻn. Những sơ suất nhỏ nhặt mắc phải có đáng để anh xúc phạm em như vậy không?
Em buồn và hoang mang. Đồng tiền không có tội nhưng trong em giờ đây nó đang trở nên đáng ghét.