Nhà có hai chị em gái, chị hơn tôi 3 tuổi, xinh đẹp và sắc sảo. Còn tôi hiền lành, nhút nhát và chẳng có gì nổi trội nên ngay từ nhỏ, tôi đã nhận ra sự đối xử thiên lệch của bố mẹ “nghiêng” về phía chị.
Khi tôi bắt đầu vào lớp 1, để có thể được chị kèm cặp cho học, tôi đã phải “đổi công” bằng cách làm hết những việc nhà được mẹ phân công cho chị như quét nhà, rửa bát đũa, gấp quần áo…
Thường khi dạy tôi học, chị toàn quát mắng tôi, nhiều hôm học xong đầu tôi cũng sưng u vì chị cốc khi tôi chưa hiểu cách giải một bài toán hay làm bài văn mà chị đọc xong dẩu môi chê chán.
Chị ghê gớm và rất giỏi đổ lỗi bởi những gì chị làm sao, chị nghịch phá gây hỏng hóc bỗng chốc đều biến thành lỗi của tôi khi bố mẹ hỏi đến. Tôi thường bị ăn đòn thay chị và những lần như thế, tôi chỉ âm thầm chui vào một xó nào trong nhà hoặc ra góc vườn vắng ngồi khóc vì chị dựng chuyện khéo như thật, dù tôi có cố thanh minh mấy bố mẹ cũng chẳng bao giờ chịu tin tôi cả.
Nhờ thông minh nên chị tôi đỗ đại học và khi tốt nghiệp ra trường có việc làm ngay tại một công ty lớn với mức thu nhập đáng mơ ước của nhiều cô gái trẻ. Còn tôi, lận đận thi đại học đến hai lần vẫn trượt nên tôi xin vào làm công nhân cho khu công nghiệp ngay gần nhà. Bố mẹ càng có nhiều lý do hơn để yêu quý chị và luôn lấy chị làm niềm tự hào, làm tấm gương để so sánh, răn đe tôi.
Nhiều lúc tủi thân quá, tôi đâm ra giận bố mẹ bởi đâu phải đứa con nào được sinh ra cũng hoàn hảo, thông minh, duyên dáng đâu.
Rồi chị gái tôi có người yêu và một năm sau thì cưới. Anh rể tôi 27 tuổi, đẹp trai, tốt bụng và cưới xong ở rể ngay tại nhà bố mẹ tôi vì quê anh ở quá xa, anh chị chưa có điều kiện để mua nhà ở riêng.
Từ ngày có anh rể về sống chung trong nhà, chị gái tôi càng tỏ thái độ khó chịu ra mặt khi thấy anh rể và tôi tiếp xúc, trò chuyện cùng nhau. Chị luôn kiếm cớ sai tôi xuống bếp làm cơm hay đi việc nọ việc kia cho chị để tránh anh em tôi trò chuyện.
Chị làm như tôi xấu xí, hèn kém, không xứng đáng được tiếp xúc với anh rể hay sự có mặt của tôi làm xấu đi hình ảnh chị trong mắt anh.
Có lần đi làm về, tôi nghe được chị nói với mẹ tôi rằng tôi là đứa “ăn không nên đọi, nói không nên lời” và “học thức gói không đầy một cái lá mít” thì ai sẽ dám yêu và lấy tôi. Điều khiến tôi buồn và tủi thân vô cùng là mẹ tôi lại ủng hộ chị.
Tôi không hiểu tôi đã làm gì để chị hắt hủi, coi thường tôi đến như vậy. Tôi không đẹp, không thông minh, giỏi giang bằng chị ư? Tôi không có bằng đại học và chỉ là một cô công nhân bình thường ư? Đâu có sao chứ. Tôi làm việc và sống bằng sức lao động của chính tôi cơ mà. Sao từ bé đến giờ, chị cứ mãi đối xử tệ bạc với tôi như vậy chứ?
Giọt nước tràn ly khiến tôi hận chị và quyết định sẽ làm cho chị đau lòng để chị trả giá về sự xúc phạm, coi thường tôi.
Tôi không tránh gặp mặt anh rể nữa, tôi chủ động gợi chuyện, chăm sóc anh, từ ủi cho anh bộ quần áo đi làm, đếm nấu những bữa cơm hàng ngày với nhiều món ăn mà anh thích, điều mà từ lâu rồi, chị tôi vì ngại việc và mải chơi đã không làm.
Mưa dầm thấm lâu, anh rể ngày càng có cảm tình với tôi, thích nói chuyện, tâm sự cùng tôi kể cả khi chị gái tôi đang ở nhà.
Tôi không khó để kéo anh rể lên giường cùng tôi khi một buổi tối chị gái có việc phải về nhà muộn. Tôi chủ động ở lại trong phòng ngủ của anh chị, để chị chứng kiến cảnh chồng chị say đắm cùng tôi…
Sự quá đáng của chị đã khiến tôi lạnh lùng, tàn nhẫn và chai cứng cảm xúc. Tôi trả hận vì chị xúc phạm tôi. Tôi không thấy mình có lỗi nhưng thật lòng cũng chẳng vui vẻ gì sau khi chuyện đó xảy ra cùng anh rể.