Quân và Nhi sắp làm đám cưới thì xảy ra một sự việc nói to cũng không phải nhưng nhỏ cũng không hẳn, khiến đám cưới suýt bị hoãn. Đó là Quân bắt gặp khá nhiều tin nhắn mùi mẫn trong máy Nhi, do người yêu cũ của cô gửi tới. Nhưng đó chỉ là những tin nhắn 1 chiều, Nhi không hề đáp lại câu nào. Có lẽ anh ta thấy Nhi sắp cưới nên buồn tiếc hoặc cố ý gây trò cũng nên. Thế mà cô giải thích thế nào Quân cũng không nghe. Chỉ cần nghĩ đến những lời đường mật, thậm chí có cả chuyện nhạy cảm trong những tin nhắn ấy là Quân lại muốn sôi máu. Mặc dù tháng ấy Nhi đã in hẳn bản kê danh sách liên lạc đưa cho Quân xem để chứng minh cô không hề nhắn tin qua lại với người yêu cũ, song cô thấy Quân dường như vẫn còn điều gì lấn cấn không yên. Rồi đám cưới vẫn được diễn ra. Chưa đầy 2 tháng sau đám cưới, Nhi phát hiện mình có bầu. Khỏi phải nói cô sung sướng như thế nào. Cô đã mong chờ có một thiên thần nhỏ từ lâu lắm rồi. Khi cô thông báo tin vui cho Quân thì anh giật thót mình và nhìn cô với ánh mắt như nhìn kẻ tội phạm bị tình nghi. “Sao nhanh thế nhỉ?” - Anh hỏi cô. “Sao trùng hợp thế nhỉ? Có liên quan gì không vậy?” - rồi anh tự nói thầm với mình. “Anh nói thế là có ý gì?” - Nhi hơi bực mình. “Chẳng phải em và người yêu cũ có qua lại vào thời điểm ngay trước đám cưới sao? Giờ em lại có thai, có khi nào …” - Quân nhướn mày. Nhi tức đến tím tái mặt mày, chẳng nói được câu gì. Thanh minh thì đã thanh minh chán rồi nhưng Quân dường như chẳng muốn hiểu. Hôm sau Nhi đi khám thai. Cô mang kết quả về đưa cho chồng. Quân nhìn vào tờ giấy khám thai của cô, nổi giận đùng đùng: “Tôi nói có sai đâu! Tôi với cô cưới được mấy tuần rồi? 8 tuần phải không? Thế sao cô lại có thai 9 tuần hả? Trước đó cô bảo để đêm tân hôn được nồng cháy nên cả tháng trời, tôi với cô cũng đâu có 'làm ăn' gì?”. “Đây là cách tính tuổi thai anh ạ! Không tính từ ngày thụ thai đâu mà tính từ đầu chu kì. Anh không tin em dẫn anh đến chỗ bác sĩ nghe giải thích thì rõ!” - Nhi ôn tồn. “Sao tôi phải đến? Cô dúi cho bọn họ ít tiền thì muốn họ nói thế nào mà chả được! Đừng hòng lừa thằng này, làm như tôi là thằng ngu không biết gì à?” - Quân quát lên. Nói rồi anh vơ lấy điện thoại, gọi ngay cho người yêu cũ của Nhi. Nhi ngớ ra, không ngờ chồng đã lén lưu lại số của anh ta. “Rảnh không? Gặp nhau tí đi! … À, bàn chuyện cái thai trong bụng Nhi đấy, anh đừng nói là không biết gì nhé!” - Quân nói. Không biết anh ta nói gì mà Quân tức giận điên cuồng, ném chiếc điện thoại vào tường vỡ tan tành. Nhi sợ hãi nhìn Quân. “Thằng người tình cũ của cô xù rồi. Cô tự đi mà giải quyết cái bụng của mình đi! Không muốn bỏ nhau thì đừng để tôi nhìn thấy nó thêm một giây nào nữa! Tôi sẽ chấp nhận tha thứ cho cô lần này!” - Quân nhìn Nhi, nói rành rọt từng tiếng. Nhi quá uất ức trước thái độ vô lí của chồng. Ngay hôm ấy, cô dọn về nhà mẹ đẻ. Quân không cản cũng chẳng đi đón cô về. Thi thoảng Quân có đảo qua nhưng cứ nhìn cái bụng ngày một to của Nhi là anh lại bực tức và bỏ về ngay lập tức. Hai bên gia đình xúm vào khuyên bảo, thậm chí nhờ cả bác sĩ tư vấn nhưng Quân như có cục nghẹn trong lòng, thế nào anh cũng không nghe. Lần nào anh cũng đáp gọn lỏn: “Đẻ ra thì mới biết được con ai!”. Cực chẳng đã, khi Nhi sinh xong, 2 bên nội ngoại bàn bạc cho bé đi xét nghiệm ADN để Quân triệt để tin tưởng, không còn khúc mắc gì nữa. Nhìn thấy kết quả xét nghiệm, Quân mới tin đó chính là con mình. Lúc này anh hối hận vô cùng, cố gắng làm mọi thứ để chuộc lỗi với mẹ con Nhi. Sinh xong, Quân xin đón Nhi về. Cô đồng ý, vì cô còn yêu anh, vì con cần có bố và vì Quân là người tốt, nhưng thực sự trong lòng cô vẫn luôn có một nỗi đau không dễ gì quên được.
Thảo cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự như Nhi lúc mang thai đứa con đầu lòng. Khi Thảo thông báo tin mình có thai và đưa kết quả khám thai về cho Hưng – chồng cô thì anh hết nhìn tời giấy siêu âm ấy lại nhìn Thảo, dường như đang suy tính điều gì đó. “Sao thế anh? Anh không vui à?” - Thảo hồ nghi hỏi chồng. “Nếu anh có con thật thì vui lắm chứ! Nhưng em không thấy à, tuổi thai tính ra trùng với đợt công tác dài kì 1 tháng của em đấy! Em có muốn nói gì không?” - Nói đến câu cuối, mặt Hưng đanh lại. “Bình thường mà anh! Người ta có tính tuổi thai dựa vào ngày quan hệ đâu! Em đi công tác về được 6 tuần rồi, con mình được 8 tuần là điều bình thường mà! Điều đó cho thấy con mình được tạo ra gần như vào ngày đầu tiên mình bên nhau sau 1 tháng xa cách đó!” - Thảo tủm tỉm. “Đừng có lấy vải thưa che mắt thánh! Xổ toẹt ra là, đứa con này chắc gì đã là của tôi. Một tháng đi công tác, cô làm gì, đi với ai có trời mới biết! Giờ nhiều người phải nuôi ong tay áo lắm rồi!” - Hưng sửng cồ lên. Quá bất ngờ trước thái độ của chồng nhưng Thảo vẫn nhẹ nhàng giải thích cho anh nghe. Ai ngờ cô vừa nói chưa hết một câu, Hưng đã gạt phắt đi: “Cô làm gì cô tự biết! Tôi không nói nhiều! Đúng sai để đẻ ra mới biết được con ai!”. Thảo đau khổ vô cùng. Người ta có bầu thì được chồng quan tâm, cưng nựng, còn cô thì bị chồng lườm nguýt, hồ ngờ. Không biết bao đêm cô khóc hết nước mắt vì thương con và tủi thân. Cô cũng không dám tâm sự cùng ai vì có ai thanh minh cho cô được đâu. Cứ thế, một mình cô phải chịu đựng cho đến lúc con chào đời. Hai mẹ con khỏe mạnh, con lại giống Hưng y chang, nhất là cái miệng quả thật không lẫn đi đâu được. Nhìn Hưng sững sờ ngắm con mà cô đau nhói lòng. Nếu con không giống anh mà giống cô, có khi anh sẽ bế con đi xét nghiệm ADN cũng nên. Mọi chuyện rồi cũng qua. Hưng đã xin lỗi Thảo và hết lòng bù đắp. Con trai rất kháu khỉnh, thông minh, được bố yêu quý vô cùng. Hiện tại gia đình hòa thuận, hạnh phúc đấy nhưng nhiều lúc Thảo vẫn bị ám ảnh bởi câu nói trước đây của chồng: “Khi nào đẻ ra mới biết được!”. Nỗi đau ấy quả thật không dễ để quên!