Mẹ chồng tôi ốm nặng, anh chị đi làm nên một tuần nay tôi đảm nhận trách nhiệm đưa và đón cháu đến trường giúp. Bởi vì chỗ làm của tôi đi qua trường học của cháu nên việc đưa đón cũng không ảnh hưởng gì cả.
Ngày nào tôi cũng đều đặn đưa đón cháu hai lần, thế nhưng chưa bao giờ nhận được lời cảm ơn của chị dâu. Dường như chị coi như việc đưa đón con chị như thể đó là điều hiển nhiên vậy.
Có lần, con tôi sang chơi rồi giành đồ chơi với con trai út của chị ấy, con tôi khóc dữ dội, thế nhưng chị tỉnh bơ để mặc cho con tôi bị cào rách mặt ra. Chứng kiến cảnh đó tôi giận lắm, chỉ muốn dừng chuyện chở con chị đến trường ngay lập tức.
Nhưng thương mẹ chồng ốm đau chưa bình phục nên tôi vẫn nín nhịn làm như chưa có chuyện gì xảy ra và tiếp tục đưa đón con gái chị ấy đến trường mỗi ngày.
Mấy hôm trước, trên đường đi làm về, không may tôi va vào chiếc xe máy khác nên xe bị đổ, tôi thì không bị sao nhưng cháu gái bị gãy chân. Nhìn cháu khóc ngất đi tôi hoảng sợ vội bế cháu đi nhờ xe vào bệnh viện cấp cứu.
(Ảnh minh họa)
Trong khi tôi vẫn còn đang lo sợ tình trạng sức khỏe của cháu gái thì chị dâu chạy đến chỉ vào mặt tôi mà chửi: “Thím không chở được con tôi thì nói ra, đã nhận đưa đón thì phải đặt đạo đức nên hàng đầu. Xe và người thím không việc gì, vậy tại sao con tôi lại ra nông nỗi này hả?”.
Chồng tôi nghe chị dâu nói vậy cũng té nước theo mưa, nói tôi lòng dạ hẹp hòi, không biết bảo vệ cháu chỉ biết an toàn cho bản thân.
Bị cả nhà chồng hùa vào chửi tôi ôm mặt vừa khóc vừa nói rằng đến con mình tôi cũng không đưa đón được mà phải đưa đón con người khác. Thế mà giờ đây chẳng ai thèm ghi nhận công lao lại chửi mắng tôi ích kỷ nhỏ nhen tính toán với đứa trẻ. Tôi thật không hiểu mình làm sai ở chỗ nào nữa, còn vụ tai nạn xảy ra là ngoài ý muốn ai mà biết trước để tránh đâu.
Chồng quát tôi im miệng, chị dâu đang đau khổ đừng có đổ thêm dầu vào lửa nữa. Chỉ đến lúc chồng tôi nhận trách nhiệm sẽ chi hết tiền thuốc thang thì chị dâu mới đổi giọng bình thường trở lại.
Tôi bảo với chồng không việc gì phải trả tiền vì mình chẳng có sai gì cả nhưng anh ấy không muốn anh em mâu thuẫn nên vẫn quyết định chi tiền. Tôi không ngờ lòng tốt của mình lại trả cái giá quá đắt thế, cả nhà chồng coi tôi là kẻ có tội và tự nhiên nhà tôi phải trả tiền viện phí cho con gái chị ấy. Buồn lắm nhưng không biết nói cùng ai.